Chương 8

Tam Thập Cửu
Cập nhật:
“Xin lỗi." đóng cửa lại, ta nói với Khương Dục Nhiên. “Ta không nên tự tiện ép ngươi tham gia khoa cử. Ngươi về cùng ta có được không? Nếu ngươi muốn, ta sẽ tìm cho ngươi một công việc. Nếu không muốn, thì mọi chuyện sẽ như cũ, được không?” “Như cũ? Như thế nào gọi là như cũ? Ta tiếp tục làm nam sủng mà ngươi đã vung tiền m/ua về?” Hắn cười đùa. Trò đùa về nam sủng hắn đã nói nhiều lần rồi, trước đây ta chỉ xem hắn như người vô tư bỡn cợt không đứng đắn, nhưng giờ lại cảm thấy dường như có chút thử thách. “Ngươi đừng nói như vậy, cứ như là tự hạ thấp bản thân. Khương Dục Nhiên, ngươi biết rõ ta mà. Từ nhỏ đến lớn, ta không có mấy người bạn, nhưng hơn nửa tháng ở đây, ta đã xem ngươi như tri kỷ. Cái gì mà nam sủng chứ, ta nghe không thoải mái.” “Tri kỷ?” Hắn cười lạnh, ép sát vào ta, giọng nói đầy hung hãn: “Nhưng ngươi có biết không, ta chưa bao giờ muốn làm tri kỷ với ngươi.” “Cái... cái gì?” Ta gi/ật mình, nghĩ đến bức thư giấu trong tay áo, tim đ/ập lên như trống trận. Ta đẩy mạnh hắn ra: “Khương Dục Nhiên, ngươi đừng nói bậy.” “Cố Tử Thanh, ngươi làm quan bao năm như vậy, sao vẫn ngây thơ thế? Ngày chúng ta cãi nhau ở thư phòng, ta nói những người kia vì quyền lực mà bỏ qua tình thân luân thường, ngươi không nghĩ xem ta đang nói đến ai à?” “Ngươi nghi ngờ… Bệ hạ?” Ta khó khăn thốt ra hai chữ đó, lời vừa dứt, ta lập tức phủ nhận. “Không thể nào, Bệ hạ không phải người như thế. Hơn nữa, Bệ hạ với Thái tử bị phế có ân tình rất tốt, ngài không thể phản bội y được. Khi Thái tử gặp chuyện, Bệ hạ còn từng c/ầu x/in Tiên đế, suýt nữa còn bị liên lụy.” “Hừ, bề ngoài vờ vịt ai mà không làm được? Hơn nữa, sau khi Thái tử bị phế, Lục điện hạ vốn không có danh tiếng đột nhiên nổi lên, được Bệ hạ và trăm quan tín nhiệm, cuối cùng còn lên ngôi, trở thành chủ nhân thiên hạ. Nếu không ẩn nhẫn từ lâu, làm sao có thể làm được những chuyện này?” “Phải chăng từ đầu ngươi đã nghi ngờ Bệ hạ? Vậy còn ta? Ngươi có từng nghi ngờ ta không?” Ánh mắt hắn thoáng d/ao động, im lặng không nói gì. “Ta biết đáp án rồi.” Ta ra ngoài cửa lấy bộ y phục mang cho Khương Dục Nhiên, vứt mạnh lên bàn, rồi rút lá thư giấu trong tay áo ra, x/é tan thành từng mảnh vụn, những mẩu giấy trắng rơi lả tả xuống, giống như tuyết lớn bên ngoài cửa sổ. “Những thứ này, ngươi giữ cũng được, nếu chê qua tay ta là đồng lõa thì đ/ốt đi, vứt bỏ cũng chẳng sao.” “Ta đi đây, Khương Dục Nhiên, chúc ngươi sớm tìm ra chứng cứ, sớm ngày trừng ph/ạt ta theo pháp luật.”