“Cổ Vương!”
“Ta luyện thành rồi!”
Người luyện c//ổ trù//ng c/ầu x/in tôi b//án Tiểu Hoa cho ông ta: “Tôi luyện cổ tr//ùng không phải để h//ại người, Cổ vương có thể giải đ//ộc cổ tr//ùng! Cô cần bao nhiêu tiền, xin hãy b//án nó cho tôi!”
Nhưng tôi làm gì dám ở trước mặt rắn hoa nhỏ mà bàn chuyện bu//ôn b//án nó.
Tuy nó không thể nói, nhưng tâm tư nó vô cùng nh.ạy cả.m!
Tôi đành phải từ chối lời c/ầu x/in của người luyện cổ tr//ùng.
Từ hôm đó, nó nhìn tôi với thái độ khác lạ.
Không còn quấn lấy tôi, cũng chả buồn ăn uống, thậm chí không thèm quan tâm đến con thỏ tôi b//ắt cho nó.
Trái lại, tôi cảm thấy vui vô cùng.
Tính toán thời gian, thì chỉ còn mấy năm nữa là tôi tròn 18 tuổi.
Tôi phải tranh thủ tích lũy tài sản cho bản thân nhiều một chút, để khi rời nhà, vẫn đủ để có một cuộc sống tốt.
Một tháng sau.
Trong phòng tôi xuất hiện thêm một con rắn!
Đó là một con rắn nhỏ màu trắng với thân hình trong suốt không có dấu vết của đường nét!
Còn rắn hoa nhỏ thì lại âm u đầy t//ử khí nằm im bất động trên sàn.
T//im tôi như th//ắt lại, gi/ật mình nhớ ra.
Nó đã không ăn uống suốt một tháng, chắc hẳn là đến mùa thay da?
Tiếng rít quanh quẩn bên chân tôi, một cảm giác quen thuộc dần bò lên chân tôi.
Lần này, sức mạnh của nó tăng lên đáng kể, không còn nhẹ nhàng quấn lấy tôi để bò lên, mà quấn ch//ặt đến nỗi để lại vết h//ằn xanh mới chịu buông.