Nhiều năm sau, cha tôi lại tập hợp gia đình bao quanh tôi:
“Cha biết mấy năm nay con vất vả nhiều rồi, cho nên cha muốn giúp con.”
“Con xem, bây giờ chính sách tốt rồi, làng bên có người mở nhà máy, nghe nói, mỗi năm có thể ki/ếm mấy trăm vạn lận! Cha tìm con là để bàn bạc, cũng nên làm thử.”
Tôi cảm nhận được sự khó chịu của con bạch xà đang quấn trên cánh tay tôi.
“Dư Dư, mẹ cảm thấy ý kiến của cha con cũng được, đợi cha con làm ăn phất lên, con cũng không cần phải chịu khổ thế này, tương lai còn ki/ếm một gia đình khá giả mà gả vào, rồi thoải mái mà si//nh con, trải qua tháng ngày tốt đẹp.”
Trán tôi nổi cả gân xanh: “Mẹ! Con mới 17 tuổi! Gả cái gì mà gả!”
“Được rồi, được rồi! Dư Dư nhà ta đã lớn rồi, lại xinh đẹp, cũng biết x/ấu hổ rồi!” Mẹ ôm tôi trìu mến, liếc nhìn con rắn trắng đang quấn trên cánh tay tôi, “Con nghe lời mẹ đi, mẹ biết con có thể giải quẻ, còn có thể tìm ra được c//ấm thuật mà bà nội giấu.”
“Nhưng đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, con chỉ có thể bói quẻ, tiề//n ki//ếm được không phải rất ít sao?”
Giọng mẹ tôi trở nên trầm xuống:
“Có người nhờ mẹ tìm con giúp kết â//m hôn, ra giá 80 vạn!”
“Còn có người ra giá cao hơn, muốn hỏi con có thể luyện ra loại c//ổ trùng, mà sau khi nu//ốt nó, thì nói gì người khác cũng nghe…”
Tôi lạnh cả sống lưng! Ngắt lời mẹ tôi:
“Lúc còn sống, bà nội chỉ bói toán, mà bị ngh//iệp quả báo ứng, mẹ không thấy hậu quả như thế nào sao?”
“Huống hồ… Con cũng không thể dùng cả đời này ki//ếm ti//ền cho cha mẹ, mẹ với cha cũng đừng đắm chìm trong sò//ng m//ạt ch//ược đó nữa….”
Bang…! Một chén trà Long Tĩnh đang sôi được n//ém thẳng vào mặt tôi.
Tôi hoả//ng h//ồn kêu lên!
Thế nhưng, chén trà đó lại văng lên người mẹ tôi, khiến bà bị bỏ//ng mà la lên thất thanh.
Cha tôi điế//ng người.
Vội đứng lên, liên tục xin tha: “Nhìn anh, anh không định n//ém trúng em.”
Không biết tự lúc nào, rắn trắng đã quấn ở ngay trước cổ tôi, đuôi rắn chạm nhẹ và lau đi vết trà trên mặt tôi.
Cha tôi cảm thấy chuyện này có chút t//à môn, đem mọi chuyện trút lên đầu rắn trắng.
“Con đã bị cái thứ t//à m//a kia m//ê m//ị rồi!”
Mẹ tôi bị bỏ//ng làm tứ//c đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn không quên cuộc nói chuyện này:
“Cha con thiếu ti//ền.”
“Mẹ đã thay con nhận lời chuyện â//m h//ôn này rồi.”
“Nếu như con không làm, họ bảo chỉ cần mạ//ng, không cần ti//ền!”