Chương 6.

程十鸢​
Cập nhật:
Một con rắn nhỏ còn sống, bò ra từ trong vũng m//áu đen đặc! Tôi chạy tới, cẩn trọng quan sát nó. Con rắn nhỏ nhớp nháp, bẩn thỉu, ngẩng đầu lên, với đôi mắt nhỏ vô cùng trong suốt, nhìn tôi mà không hề sợ hãi, thậm chí còn cố gắng dùng cái đầu màu trắng ngà chạm tôi. “Cháu yêu, sau khi nuôi nó lớn, con phải qu//ăng nó đi!” Bà nội lại bắt đầu ho ra m//áu, nhưng mà lần này bà ho ra m//áu tươi, cứ khục khặc ho ra mấy ngụm. Tôi o//án gh//ét mà đ//á văng con rắn nhỏ. Nó bị tôi đ//á văng vào tường, đến nỗi th//ảm th//iết rơi nước mắt! Trong vô thức dường như tôi mơ hồ hiểu được, chính thứ ch*t ti//ệt này đã làm h//ại bà nội tôi.