Đừng Làm Hư Em

Lucie Lazy
Cập nhật:

Chương 20: Chán ghét

 

Hai người đi tới quán ăn trưa gần trường, bắt đầu kể lại chuyện lúc nãy cho cô nghe – “Mộng Hi, cậu không biết đâu. Lúc nãy cậu vừa rời đi thì có chuyện hay ho xảy ra đấy.” Mộng Hi đang trầm ngâm nghĩ về Niên Thanh Lãng thì nghe bạn mình nói, thuận miệng đáp – “Có chuyện gì à?” “Thì hồi nãy cậu cũng thấy Đàm Hinh chủ động hôn anh trai cậu rồi. Sau đó cậu ta công khai tỏ tình luôn. Tớ tưởng Niên Thanh Lãng sẽ đồng ý ngay vì dạo gần đây thấy hai người họ hay đi chung với nhau mà. Nhưng mà kết quả cậu biết sao không?” Cô vừa nghe đến chuyện Đàm Hinh tỏ tình với hắn thì hơi ngẩng mặt lên – “Thế nào?” “Niên Thanh Lãng từ chối thẳng thừng luôn còn tức giận ném cả chai nước mà Đàm Hinh đưa vào mặt cậu ta vì dám hôn mình rồi bỏ đi. Làm cả đám xung quanh kinh ngạc luôn. Tớ còn tưởng Thanh Lãng đi đâu thì ra là đi tìm cậu. Mà hồi nãy anh trai cậu không kể cậu nghe à?” – Linh An nghiêng đầu hỏi cô. Mộng Hi lắc đầu. Bây giờ chuyện này cũng không liên quan đến cô. Cô cũng không muốn quan tâm bất kỳ điều gì về Niên Thanh Lãng nữa. Mộng Hi trước giờ vẫn luôn là một tiểu thư cao ngạo. Cô phát hiện ra chính mình ở trong chuyện tình cảm càng là người không chịu đựng nổi một hạt bụi vướng trong mắt. Cô thà rằng xóa sạch tất cả. Tối hôm đó Mộng Hi gặp lại hắn trong phòng ăn, cô lờ đi như không thấy hắn, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cha mẹ dùng bữa. Trong lúc đang ăn mẹ mới nhìn qua Niên Thanh Lãng nói – “Thời gian qua con vừa phải ôn bài thi vừa phải dạy kèm cho Mộng Hi chắc là vất vả lắm phải không?” “Không sao đâu ạ, Mộng Hi là em gái con, đây cũng là chuyện con nên làm.” “Năm nay đã là năm cuối của cả hai đứa, cứ để con dạy kèm hoài cho con bé cũng không tốt. Còn phải để con tập trung ôn thi vào trường đại học tốt nhất chứ. Mộng Hi lúc nãy có nói với cha mẹ muốn đăng ký vào trường luyện thi rồi, nên là từ nay về sau con không cần phải dạy kèm con bé vào cuối tuần nữa đâu.” – Bà cảm thấy rất hài lòng vì con gái mình đã chịu chăm học hơn. Điểm số cũng đã được cải thiện rất nhiều. Bàn tay đang cầm đũa của Niên Thanh Lãng hơi khựng lại, vẻ mặt khẩn trương nhìn qua cô. Nhưng Mộng Hi không nhìn hắn, lại nhìn cha mẹ mình nghiêm túc nói – “Con sẽ cố gắng đậu vào một trường tốt để không phụ lòng cha mẹ nên hai người đừng lo lắng nữa.” “Con nghĩ vậy là tốt rồi, cha mẹ cũng không hề muốn khắc khe với con” – Cha cô ôn tồn đáp. Sau khi dùng bữa tối xong, Mộng Hi đi lên lầu học bài, nghe thấy có người đi theo phía sau mình. Cô chỉ vừa bước chân lên đến tầng ba, Niên Thanh Lãng ở phía sau đã tóm lấy tay cô kéo lại – “Mộng Hi, nói chuyện với anh đi.” Cô không giãy khỏi tay hắn, mà chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh trai mình – “Giữa chúng ta không có chuyện gì để nói cả.” “Em định cứ trốn tránh anh như vậy sao? Anh đã nói giữa anh và Đàm Hinh không có gì rồi kia mà” – Thanh Lãng siết chặt tay cô muốn giải thích. “Anh và Đàm Hinh thế nào, tôi không muốn biết cũng không quan tâm.” – Mộng Hi hờ hững nói. “Những gì tôi nói lúc sáng anh không hiểu chút nào hay sao?” “Anh thừa nhận, anh đã tức giận vì em đi chung với Tiêu Thiếu Nam nên mới dùng Đàm Hinh chọc tức em, là anh sai. Em đừng tức giận nữa mà, anh... xin lỗi.” – Niên Thanh Lãng rũ mắt, thấp giọng nhận lỗi về mình. Đây là lần đầu tiên hắn mở miệng xin lỗi với ai đó trừ cha mẹ ra. Cô có hơi ngẩng người khi nghe thấy tiếng xin lỗi của hắn, bộ dạng lạnh lùng lúc bình thường của hắn cũng không còn nữa. Mộng Hi cụp mắt vài giây mới từ từ lên tiếng − “Lời xin lỗi của anh tôi sẽ nhận. Không còn gì nữa thì anh buông tôi ra đi.” Niên Thanh Lãng cau mày, không hề thả lỏng tay – “Nếu em đã nhận lời xin lỗi của anh rồi, tại sao còn giận?” “Tôi nhận lời xin lỗi của anh về chuyện Đàm Hinh nhưng tôi cũng đã nói lúc sáng, tôi không muốn ở bên cạnh loại người như anh, cũng không chấp nhận được hành động của anh.” – Cô nghiêm túc giải thích. “Bạch Mộng Hi, em chỉ vì một lỗi sai nhỏ nhặt đã chặt đứt một đao không lưu luyến. Em tưởng anh sẽ dễ dàng buông tha cho em thế sao? Anh đã nói rồi, em là của anh, em tức giận với anh cũng được nhưng đừng hòng bỏ quên anh.” – Người con trai vừa dứt câu đã hung hãn đè cô vào tường mà ôm hôn, bà tay sờ soạng lung tung nơi ngực cô. Mộng Hi chợt nhớ lại cảnh tượng hắn cưỡng ép mình ngay tại hành lang này trước đó, trong mắt chỉ còn lại hàn khí băng lạnh. Niên Thanh Lãng hôn một hồi phát hiện ra người con gái đứng im như một pho tượng, không hề có chút phản ứng nào trước nụ hôn và sự động chạm của hắn. Ngay cả một âm thanh cũng không hề phát ra. Hắn dừng tay lại ngạc nhiên nhìn cô - “Em...” Mộng Hi sắc mặt vô cảm – “Anh lại định dùng trò này để kiểm soát tôi sao?” “Anh xin lỗi xong cũng chẳng thay đổi một chút nào cả.” “Niên Thanh Lãng, để tôi nói thẳng cho anh biết. Lúc trước là vì tôi có động tâm với anh nên mới có phản ứng với anh, mới chấp nhận làm với anh. Còn bây giờ chỉ cần nhìn thấy anh thôi thì tôi đã chán ghét cùng cực rồi.” “Mộng Hi...” – Tay hắn run run siết chặt lấy eo cô, chỉ muốn chiếm hữu lấy cô nhưng lại bất lực không biết nên làm thế nào. Trước vẻ mặt căm ghét của cô, lồng ngực hắn như thắt lại. “Thả tay ra.” – Mộng Hi dùng âm giọng lạnh lẽo yêu cầu hắn. Bàn tay người con trai vẫn còn run run, day dứt, chậm chạp rời khỏi eo cô. Mộng Hi ngay lập tức quay đầu bỏ vào phòng. Từ sau ngày hôm đó, mối quan hệ của cô và Niên Thanh Lãng hoàn toàn quay về vạch xuất phát trước kia. Mặc dù sống chung một nhà nhưng Mộng Hi hoàn toàn xem hắn như người không tồn tại. Đầu tuần đến lớp, cả khối ai cũng đồn ầm về việc Đàm Hinh tỏ tình công khai với nam thần Niên Thanh Lãng rồi bị từ chối một cách phũ phàng thế nào. Có người cười nhạo cũng có người cũng cảm thấy Niên Thanh Lãng quá đáng từ chối thì từ chối thôi sao còn ném đồ vào con gái như vậy. Tính cách của hắn nổi tiếng lạnh lùng quái gở trước giờ, bây giờ người ta mới được tận mắt thấy. Linh An rất chăm tám chuyện này với mấy người ở lớp khác. Còn Mộng Hi thì không quan tâm chỉ chăm chỉ học hành. Lần này cô thực sự không nói đùa, cô thực sự muốn tự mình học thật tốt. Ở trong lớp, mặc dù ngồi chung với nhau nhưng Mộng Hi cũng không lên tiếng nói chuyện với hắn. Nhiều lần Niên Thanh Lãng mở miệng nói chuyện với cô nhưng người con gái chỉ đáp lại bằng hành động. Thi thoảng cô còn bắt gặp hắn lén lút đi theo phía sau mình nhưng cô cũng không để ý đến. Hôm nay cô nhận được kết quả thi giữa kỳ, điểm số vô cùng tốt, ba môn cô sợ nhất đều trên bảy mươi điểm. Cũng nhờ những ngày cô đã vất vả ôn bài cùng với Niên Thanh Lãng. Lúc cha mẹ nhận được điểm thi của cô thì vô cùng hài lòng, cũng không quên khen ngợi Niên Thanh Lãng – “Thanh Lãng cũng đã vất vả kèm cặp Mộng Hi rồi.” “Mộng Hi, con phải biết cám ơn anh hai đi.” Mộng Hi chỉ nhẹ giọng đáp một tiếng – “Vâng” Trưa hôm nay, chuông vừa reo hết tiết, Mộng Hi định rời khỏi chỗ ngồi đi ăn với Linh An thì đột nhiên bị người bên cạnh chặn lại không cho đi ra. “Mộng Hi, nói chuyện với anh đi.” Mộng Hi không biết hắn lại muốn nói với mình cái gì, vẻ mặt chỉ có một biểu cảm hờ hững. “Em đừng như vậy nữa được không? Anh biết anh sai rồi, em đừng im lặng với anh như vậy nữa mà.” – Hắn chật vật nhìn cô. Bạch Mộng Hi thực sự không muốn nói chuyện với hắn nhưng nhớ lại chuyện hắn giúp mình học hành tiến bộ, cô đành mở miệng hỏi – “Chiều nay, anh có thời gian không?” Niên Thanh Lãng hiếm hoi nghe cô mở miệng, hai mắt chớm mừng rỡ, lập tức trả lời – “Có. Anh có thời gian.” Thật ra chiều nay hắn có lịch luyện tập với đội bóng nhưng em gái hắn đã chịu mở miệng hỏi, hắn làm sao có thể bỏ lỡ.