Chương 5

甜柿
Cập nhật:
Tôi có một giấc mơ, trong giấc mơ tôi đã bị em gái dùng gạt tàn đ/ập mạnh vào đầu chỉ bởi vì không chịu nhường suất tài trợ này cho nó. M/áu đỏ tươi không ngừng chảy ra từ cái lỗ lớn trên đầu tôi. Tầm mắt của tôi cũng trở nên mờ mịt. Chưa đợi tôi kịp ngẩng đầu lên, mẹ tôi chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện từ phía sau, dùng dây câu thít ch/ặt lấy cổ tôi. Em gái bỏ chiếc gạt tàn xuống, thờ ơ lạnh lùng nhìn tôi ch*t ngạt. Mẹ và em gái vì vậy mà bận rộn suốt một đêm, ch/ặt tôi thành từng mảnh rồi nhét vào tủ lạnh. Em gái đã nhận được suất học bổng như mong muốn, sau đó lại kết giao với gã tài trợ rồi chuyển đến nhà hắn ta. Linh h/ồn tôi cứ liên tục bám theo em gái. Tôi nhìn thấy tầng hầm trong nhà kẻ tài trợ kia đầy những đứa trẻ c/ụt tay c/ụt chân. Giấc mơ này khiến tôi sợ hãi mà choàng tỉnh, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi. Chỉ là một giấc mơ thôi, vì sao lại chân thực đến như vậy. Ngày thứ hai, em gái liền yêu cầu tôi nhường suất học bổng, tôi để ý thấy tay nó vẫn luôn đặt trên chiếc gạt tàn. Giống hệt như trong giấc mộng kia, tôi bắt đầu tin rằng cơn mơ ấy thực sự là một lời tiên tri. Tôi bèn nhường suất học bổng cho con bé. Ngày nó phóng hỏa, tôi tình cờ tới dạy thêm cho em trai của bạn cùng bàn, may mắn tránh được một kiếp, trước khi đi tôi còn đang lưỡng lự có nên gọi mẹ đi cùng hay không, trên đường Bình An có một cửa hàng bánh trứng rất ngon. Tôi liếc nhìn mẹ mình đang nằm ngủ rất ngon hành. Thôi vậy, không nên quấy rầy bà ấy nghỉ ngơi, ngày hôm qua bà ấy lại xem sách đến nửa đêm. Tôi khẽ khàng đóng cửa lại. Đến khi trở về nhà, tôi và cha mẹ đã âm dương hai ngả. Cảnh sát cho biết đám ch/áy vô tình bùng phát bởi vì thời tiết gần đây quá hanh khô. Tôi bình tĩnh tiếp nhận lời giải thích này. Bệ/nh viện gọi điện cho tôi, nhắn tôi đến gặp cha mình một lần cuối. Tôi lập tức bắt taxi chạy đến đó. Ba đang nằm trên giường bệ/nh, toàn thân bị th/iêu ch/áy đen, chẳng còn chỗ nào lành lặn. Kỳ thực ấn tượng của tôi về ông ấy rất mờ nhạt, đối với tôi mà nói ông ấy giống như một sinh vật phẳng trong không gian hai chiều. Ông ấy là một tên ngốc, bà nội sợ ông ấy chạy lung tung sẽ bị người trong làng b/ắt n/ạt nên bình thường đều nh/ốt ông ấy trong gian phòng phía Tây. Ông ấy hiếm khi ra ngoài, lại càng ít tiếp xúc với hai chị em chúng tôi. Lúc đến thành phố còn bị nh/ốt ch/ặt hơn, cả ngày giam mình trong phòng, ăn ngủ vệ sinh đều diễn ra ở đó.