Chương 6
Chỉ bởi vì em gái nói nhìn thấy ông bố ngốc này liền cảm thấy kinh t/ởm.
Trong lòng tôi cũng chẳng có sóng to biển lớn sôi trào gì, sau khi ngồi trên chiếc giường đối diện ông ấy một lúc liền rời đi.
Tay đột nhiên bị ai đó bắt lấy.
Là ba tôi.
Ông ấy liên tục hé miệng, như thể đang muốn nói điều gì đó.
Tôi cúi người xuống, áp sát tai vào miệng ông ấy.
“Chẳng có ai… thích ba cả, cũng chẳng có ai thích… Thu Thu của ba…”
“Thu Thu đỗ đại học rồi… phải tặng… tặng quà cho Thu Thu.”
Mấy tờ một tệ được nhét vào tay tôi.
Ông ấy nói xong, điện tâm đồ cũng từ từ biến thành một đường thẳng.
Người đàn ông ấy cố gắng giãy dụa một hơi thở dường như chỉ bởi vì muốn nói với tôi hai câu nói kia, còn có mấy đồng tiền giấy này nữa.
Thật đúng là…
Tôi nắm ch/ặt tay, không thể giải thích được tâm trạng của mình bây giờ.
Ba đã qu/a đ/ời rồi, tro cốt của ông ấy được đặt trong một chiếc lọ.
Cảnh sát nói không tìm thấy th* th/ể của mẹ tôi, có vẻ như bà ta vẫn còn sống, chỉ là không biết đã đi đâu.
Tôi thờ ơ gật gật đầu.
Ôm lọ tro cốt của ba trên tay cùng rời đi.
Đang trên đường thì điện thoại của thầy Lý gọi tới, nói rằng có một tin vui muốn thông báo cho tôi.
Giọng nói của ông ấy ở đầu bên kia vẫn không ngừng r/un r/ẩy vì phấn khích, sau đó trực tiếp lái xe tới tìm tôi.
Sau đó đưa tôi về nhà thầy.
Vợ thầy làm một bàn đầu đồ ăn, nhiệt tình mời tôi dùng bữa.
Thầy Lý cười đến nỗi miệng sắp rá/ch tận mang tai, sau có lẽ lại nhớ đến tôi vừa mới trải qua nỗi đ/au mất đi người thân thiết nhất, nụ cười vì thế cũng nhạt đi đôi phần.
“Thu Thu, chuyện trong nhà em thầy đều biết cả rồi, haizz, người ch*t rồi không thể sống lại, người còn sống vẫn phải cố gắng mà tiến về phía trước. Chuyện gì cũng phải nhìn về phía trước thì mới được.” Thầy Lý nói vài câu khách sáo.
“Thầy nói cho em một tin rất tốt.”
“Em có còn nhớ nhà tài trợ đã đến trường chúng ta lúc trước hay không? Ông ấy biết được chuyện xảy ra với gia đình em, trong lòng vô cùng thương xót đồng cảm. Sau khi biết em vẫn còn sống, ông ấy đã quyết định sẽ bảo trợ cho em.”
“Ông ấy biết em không còn chỗ để đi nên đã quyết định để em đến nhà ông ấy sống tạm thời gian này.”
Thầy Lý càng nói càng kích động, nước bọt b/ắn tung tóe khắp nơi.
“Em ấy à, đúng là bắt được vận may lớn rồi.”
Tim tôi thắt lại, vừa mới định từ chối.
Chuông cửa đột nhiên reo lên phía sau lưng.
“Em xem, người ta còn đến tận cửa đón người rồi đây này.”
Thầy Lý cười hớn hở đến nỗi mấy nếp nhăn trên mặt cũng trở nên phẳng lì, dáng vẻ bỗng dưng trở nên vô cùng đ/áng s/ợ.