Gặp Được Vợ Yêu (FULL)

Phi Yến
Cập nhật:

Chương 14 Ngoại Truyện 2

Động tác đánh máy của Minh Hạo dừng lại, có chút bất đắc dĩ, quay đầu lại: - Đúng vậy,chỉ cần là em tặng anh đều thích.Và nhất là dâng hiến thân thể của em, anh còn thích hơn... Hải Miên sững sờ, miệng há to, sau hồi lâu mới cười không ngừng, tiện tay lấy gối ném qua anh: - Ui Minh Hạo, anh đang suy nghĩ gì thế hả, anh thật biến thái mà. Minh Hạo đón lấy gối, từ trên ghế đứng lên đi qua bên giường, thuận tay kéo Hải Miên vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô một cái. Anh ngồi sau lưng cô, lưng Hải Miên dán vào lồng ngực anh, hai tay anh vòng qua vai vô, ôm cô từ phía sau, thấp giọng nói: - Biến thái sao ,anh yêu vợ anh ,thích ngắm nhìn cơ thể vợ anh,thích được ân ái ngọt ngào với vợ mình ,thế nào là biến thái, hửm.? Hải Miên mím môi hờn dỗi: - Sao trong đầu anh toàn những chuyện đấy khônh vậy hả ..? -" Đúng vậy,từ khi có em rồi,trong đầu anh ngoài em ra không thể nghĩ được gì cả' Hải Miên mỉm cười hạnh phúc, quay đầu lại nhìn anh: - “Hic miệng lưỡi trơn tru - Đây là sự thật Minh Hạo trả lời ngay không cần suy nghĩ. Hải Miên tò mò.. - Em thật thắc mắc liệu đến khi nào đó, anh sẽ chán em không? -" Chán ? Anh còn sợ là yêu em không đủ nữa là .Đồ ngốc này sao em cứ thích nghĩ lung tung thế hả ? " Hải Miên ôm anh buồn buồn : “.... Rồi em sẽ già và trở nên xấu xí." Minh Hạo buồn cười : Anh sẽ già trước em Hải Miên nghĩ gì đó rồi cười phá lên. “ Đúng rồi ha,sao em không nghĩ ra, anh lớn tuổi hơn em mà .Nếu có già anh phải già trước em chứ .haha Minh Hạo : “...” Sau khi tốt nghiệp, Minh Hạo muốn mở công ty thời trang cho Hải Miên nhưng cô chưa muốn, cô nói với anh, cô muốn vào làm một công ty thời trang nổi tiếng để lấy kinh nghiệm.Sau này hãy mở công ty riêng.Minh Hạo đành chiều ý cô vợ nhỏ. Trước kia lúc đi thực tập, Minh Hạo đã phát hiện Hải Miên đặc biệt nghiêm túc với công việc. Kết quả đợt cô làm việc thật sự, mới phát hiện trước kia lúc còn thực tập không tính vào đâu, bây giờ mới thật sự rõ đầu rõ đuôi là điên cuồng làm việc. Sáng tinh mơ ra cửa, tối khuya mới tan làm về nhà là chuyện thường xuyên xảy ra. Nhưng ngược lại nhịp điệu công việc của cô va chạm với Minh Hạo, anh cũng bận, có đôi khi về sớm hơn cô, có đôi khi về muộn hơn cô. Có điều dù sớm hay muộn Minh Hạo tan làm đều lái xe tới công ty Hải Miên đón cô. Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ tết âm lịch, Hải Miên tăng ca họp, họp xong đã hơn mười giờ tối, cô ngáp bước từ phòng họp ra, cúi đầu sờ điện thoại, mở màn hình lên xem thấy có bảy tám cuộc gọi nhỡ, còn cả một dãy tin nhắn. di." “Vợ, tan việc chưa?” “Vợ, anh tới dưới lầu công ty bọn em rồi.” “Vợ, hôm nay lạnh quá.” “Vợ, hình như anh bị cảm.” “Vợ, chừng nào em mới xuống vậy? Anh đói bụng, chúng ta đi ăn gì “Vợ, trả lời tin nhắn của anh đi.” - Chờ em một chút, em xuống ngay Khóe miệng Hải Miên cười toe toét, trả lời tin nhắn của anh. - “Ôi trời Hải Miên vui chưa kìa.” Đồng nghiệp cười tủm tỉm đi tới. Hải Miên loan mắt cười, còn chưa kịp nói gì, sau lưng một nữ đồng nghiệp đã đi tới: - “Cô còn nói, nhất định là chồng Hải Miên tới đón cô ấy chứ sao.” Hải Miên mỉm cười, hơi thẹn thùng cúi đầu xuống. Trở về văn phòng, thu dọn đồ đạc rồi xuống lầu, các đồng nghiệp cũng cùng từ trên lầu đi xuống. Bên ngoài chẳng biết tuyết rơi tự lúc nào, từ đại sảnh đi ra gió lạnh thổi tới, Hải Miên lạnh quá rụt cổ vào, hai tay đút trong túi áo. Minh Hạo nhìn thấy Hải Miên liền cởi áo khoác ra đi về phía cô. Đến trước mặt cô lập tức khoác áo khoác lên người cô, ôm cô vào trong ngực, một tay nắm vai cô: Hạo. - “Lạnh lắm hả em ?" Hải Miên lạnh đến hàm răng run run, cô gật đầu đưa tay sờ tay Minh -" Tay anh cũng lạnh quá.” Nói xong cầm chặt lấy tay anh. - Nhanh lên xe thôi anh, lạnh quá. Minh Hạo ôm vai Hải Miên muốn đi về phía trước. Hải Miên vội từ trong ngực anh chui ra, vẫy vẫy tay với các đồng nghiệp bên cạnh: - “Mọi người năm mới vui vẻ nhé, năm sau gặp lại.” “Năm mới vui vẻ năm mới vui vẻ.” Hải Miên mỉm cười đi theo Minh Haot tới đường cái. Mấy đồng nghiệp nhìn bóng lưng Hải Miên không khỏi cảm thán, hâm mộ nói: -“Hải Miên tốt số thật, tìm được người chồng có tiền đẹp trai như vậy còn chưa tính, quan trọng nhất chính là đối xử với cô ấy tốt như vậy” - Phải đấy, duyên số thật là kỳ diệu Năm mới Hải Miên được nghỉ bảy ngày, bị họ hàng trưởng bối bên ngoại của Minh Hạo nhắc tới nhiều nhất chính là chuyện sinh con. Các trưởng bối đều tưởng cô không muốn sinh, tận tình khuyên bảo cô sớm sinh em bé này nọ, cũng nói sinh lúc còn trẻ thì bình phục nhanh hơn, nói nhiều đến mức như thể cô thật sự không muốn sinh con. Hải Miên dựa vào nguyên tắc dù bị giục sinh thì cũng không thể một mình bị giục được, rất không hiền hậu bán cả Minh Hạo đi, nói: - “Dì à, không phải con không muốn sinh mà là Minh Hạo không muốn sinh ạ.” Dì cả của Minh Hạo vừa nghe xong lời này, đôi mắt trợn to, ngay lập tức mắng Minh Hạo một tăng. anh. Minh Hạo :“.. Hải Miên ngồi bên cạnh nhìn trộm vui mừng, cũng không có ý định giúp Vốn cho rằng Minh Hạo bị trong nhà giục thì coi như xong, kết quả cũng bị giục. Đêm đó về nhà, ôm máy vi tính đánh bản kế hoạch có bầu, sau đó đóng dấu ném qua cho Minh Hạo : - “Ông xã à, suy nghĩ vì đời sau của chúng ta, phiền anh từ hôm nay trở đi tuân thủ nội quy bên trên.” Cai thuốc kiêng rượu, rèn luyện thân thể, ngủ sớm dậy sớm, buổi tối không thể ngủ sau 22h vân vân.. Minh Hạo xem xong nhìn Hải Miên nói: - “ Bà xã em biết rõ mấy chuyện này đối với anh không là vấn đề gì to tất cả, chỉ là thân thể của em thôi nhé.Em biết ông xã em mà ,làm mấy hiệp đến sáng cũng có hề hấn gì đâu ? Mà ngược lại người có vấn đề là em đấy thôi " Hải Miên : Ý anh là sao ? Minh Hạo cười cười - "Cứ từ bắt đầu rèn luyện thân thể đi, sáng mai 5h sáng dậy theo anh chạy bộ sáng sớm, nâng cao thể chất ,em suy nghĩ đi, mới bắt đầu, chưa được bao lâu em đã không thể động đậy.." Hải Miên : “......... Sinh nhật chồng yêu Đến ngày sinh nhật Minh Hạo ,hai người không có ra ngoài,mà chỉ ở trong căn hộ ấm áp của cả hai. - Hải Miên ôm cổ anh, nghiêm túc nói: “Em chuẩn bị quà cho anh, anh có muốn xem không? Minh Hạo hơi nhíu mày: - ĐƯỢC. - Anh chờ em một chút nhé Nói xong liền từ buông anh ra chạy về phòng ngủ . Hải Miên và Minh Hạo từ trong phòng đi ra, cô bảo anh ngồi trên sofa, nhẹ giọng nói với anh . - Anh Nhắm mắt lại đi. Minh Hạo buồn cười, hơi nhíu mày: - “ Ôi vợ ơi em làm anh tò mò quá đấy.. måt. Hải Miên khẽ híp mắt, ôm mặt anh hôn một cái. Minh Hạo cười cười, xoa đầu cô: - “Một nụ hôn sao ,ý em nói món quà em chuẩn bị à ? Hải Miên cười tủm tỉm, lại nói: - “Không phải, anh nhắm mắt lại trước đi mà Minh Hạo “Ừ” một tiếng, ngược lại lần này ngoan ngoãn nhằm chặt hai Hải Miên đưa tay quơ quơ trước mặt anh, sau đó nói: - “Không được mở ra, em nói anh mở thì mới được mở.” - Anh biết rồi.. Hải Miên nhìn anh một lúc, xác định anh thật sự nhằm chặt mắt, lúc này mới quay đầu chạy tới cửa ra vào, cầm bánh kem lúc nãy đặt trên tủ giày xuống, sau đó tắt đèn trong phòng, để bánh kem lên bàn trà trước mặt, rồi ngồi chồm hổm trên sàn nhà cẩn thận dè dặt mở bánh kem ra. Một chiếc bánh kem không tròn cũng không vuông, dùng dâu đỏ vẽ hình trái tim trên bánh, mở bánh kem ra, lại cắm nến vào, sau đó tìm bật lửa đốt sáng từng cây nến một.Ánh nến sáng bừng, tuy Minh Hạo nhằm mắt nhưng vẫn cảm nhận được ánh sáng lập lòe trước mắt, trong lòng nhất thời đoán ra gì rồi, khóe miệng lén cong lên, nhưng vẫn làm ra vẻ như không biết gì. Hải Miên đốt nến xong, sau đó chạy tới sofa, quỳ sau lưng Minh Hạo, bịt mắt anh lại, thấp giọng nói đầu: -“Lúc em thả mắt anh ra thì anh mở mắt nhé. Trong lòng Minh Hạo đã muốn cười, trên mặt lại rất bình tĩnh, gật - Tất cả nghe em mà bà xã Hải Miên ngừng vài giây, từ từ thả hai tay đang che mắt Minh Hạo ra.Ánh nến chập chờn trước mắt, Minh Hạo vốn cho rằng mình đã đoán ra được đồ gì rồi, nhưng thực tế khi thấy vật thật mới phát hiện mình nghĩ quá đơn giản.Nhìn bánh kem tròn không tròn vuông không vuông trước mặt, bật cười không ngừng được, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Hải Miên. đấy. cô. " Ừm bà xã đây là em làm sao ?" Hải Miên thấy anh cười, miệng nhỏ nhếch lên, hơi không vui. - Anh cười gì chứ, đây là công trình vĩ đại, em bỏ ra cả buổi sáng Minh Hạo thấy thế lập tức kéo người lên đùi ôm chặt, cắm đặt trên vai - Ui ,vợ anh thật giỏi mà . - Vậy anh còn cười - Anh không cười. Trong giọng nói của Minh Hạo không che giấu được vui vẻ, Hải Miên quay đầu lại trừng nhìn anh. Anh lập tức hằng giọng, làm ra vẻ nghiêm túc: - “Anh thật sự không cười, anh chính là cảm thấy chiếc bánh kem này vô cùng đẹp mắt, còn có cảm động nữa .Em vất vả quá rồi bà xã à. Anh hơi cúi người nhìn bánh kem, mới phát hiện trên bánh kem có viết mấy chữ.. - Chúc mừng sinh nhật chồng yêu, em yêu anh. Bên cạnh còn vẽ cả hình anh và cô ôm nhau nữa .Phía trên là hình trái tim nhỏ. Minh Hạo sửng sốt, lời vừa muốn nói đột nhiên nghẹn ngay cổ họng. Hải Miên giận dỗi, tuột người từ trên đùi anh đi xuống, đưa tay muốn cất bánh kem đi, Minh Hạo vội vàng ôm cô dỗ dành. - “Anh sai rồi, thật sự không phải anh cố ý mà bà xã, không phải anh muốn trêu em đâu. Hải Miên chu môi tố giác anh. -" Anh chê em làm bánh kem xấu.” - Không có, thật sự không có mà bà xã, em phải tin anh chứ . - Anh còn nói dối Minh Hạo vội ôm chặt Hải Miên vào lòng, thấp giọng nói bên tai cô. - Chỉ là anh quá cảm động, Anh cũng yêu em, Hải Miên Hải Miên mím môi, sau hồi lâu mới quay đầu trừng nhìn anh: - Từ nay về sau còn cười em nữa thì em sẽ không tổ chức sinh nhật cho anh nữa đâu. Minh Hạo rất chân thành gật đầu, cẩn thận cam đoan. - Anh hứa với em mà bà xã, sẽ không có lần sau. Lúc này Hải Miên mới vui lên, từ trên giường anh đi xuống, đẩy bánh kem tới trước mặt anh. - Vậy anh ước đi, ông xã.. Minh Hạo cách ánh nến nhìn Hải Miên. - Lần trước chẳng phải em nói, em ước giúp anh sao ? Hôm nay em ước giúp anh đi. "" Hải Miên nhíu mày: “Đây là sinh nhật anh mà.” - Em ước giúp anh, điều ước của em cũng chính là điều ước của anh. Hải Miên nhìn anh một lúc, ngẫm nghĩ, sau đó liền ngồi xổm trước chiếc bánh kem, chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại thành kính cầu nguyện: Em hi vọng, anh mãi mãi yêu em, chúng ta có thể nắm tay nhau đi đến cuối đời .Còn nữa, anh sẽ mau chóng làm ba . Toàn thân Minh Hạo cứng đờ, đôi mắt ấm áp nhìn chằm chằm Hải Miên hồi lâu. Hải miên ước xong, cười tủm tỉm nhìn anh. - Ông xã à, mau thổi nến đi...nhanh ..nhanh đi anh.. Minh Hạo trố mắt vài giây, sau đó mới cúi người thổi tắt nến. Hải Miên ngồi chồm hổm trên sàn nhà rút nến ra, cầm dao nhựa cắt bánh kem cho anh, vừa cắt vừa nói. - Em biết anh không thích ăn ngọt, cho nên hương vị em làm rất nhạt, cũng không bỏ nhiều kem lắm, sinh nhật mà, ăn nhiều một chút, anh không được từ chối đâu nhé. Minh Hạo đột nhiên ôm cô từ phía sau, mặt chôn trong cổ cô, hơi thở ấm áp phả lên da thịt cô, nóng hổi. Anh cứ ôm cô như vậy, cũng không nói gì. Hải Miên không nhịn được cười, thấp giọng hỏi: - Sao vậy? Cảm động đến không nói thành lời à? Minh Hạo khẽ gật đầu, vẫn im lặng không nói lời nào như cũ. Hải Miên suy nghĩ một lát, cũng không giục anh.Hai người cứ ôm nhau như vậy, không ai nói câu gì. Rất lâu sau, Hải Miên mới khẽ đẩy anh, nhỏ giọng nói: - Minh Hạo, chân em tê rồi... Cô ngồi chồm hổm trên sàn nhà từ nãy tới giờ, ngồi xổm hồi lâu, vừa đau vừa tê dại. Minh Hạo khẽ giật mình, lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng buông cô ra. Hải Miên đặt mông ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó: - Hic,chân em chẳng còn cảm giac gì cả,làm sao đây.. Minh Hạo lập tức ngồi xổm xuống, khẩn trương xoa bóp chân cô: - Để anh xem, chổ này sao em ? Hải Miên mặt nhăn nhúm.. - Ôi trời tê quá, nhẹ chút nhẹ chút..., đúng rồi, anh xoa nhẹ thôi.. Minh Haot cầm chân cô, không nhẹ không nặng bóp cho cô. - Em thấy đỡ hơn chút nào không? Hải Miên lắc đầu. - - Chắc phải xoa thêm một lúc nữa . Nói xong hai tay chống xuống đất, chân đặt thẳng lên đùi Minh Hạo cười đáng yêu. - Phiền anh rồi. Minh Hạo bật cười.. - Không phiền chút nào .. Chân Hải Miên gác lên đùi Minh Hạo một hồi, cảm giác nhức mỏi tê dại mới dần dần biến mất. Cô nghiêng người, dùng thì múc một muỗng kem đút tới bên miệng Minh Hạo - Ăn một chút,đây là công sức của em đấy. Minh Hạo cúi đầu ăn, trong mắt Hải Miên đột nhiên hiện lên vẻ giảo hoạt, tay rụt lại phía sau làm Minh Hạo không ăn được. Đôi mắt Minh Hạo híp lại: - Trêu anh? Em phải trả giá rất đắc đẩy bảo bối à ? Hải Miên híp mắt mỉm cười, lại đưa thìa tới: - Vừa nãy trêu anh, giờ không trêu anh nữa.Thưởng thức thôi nào . Minh Hạo nhìn cô một lúc, lại cúi đầu, Hải Miên lại rụt tay ra phía sau, cười khanh khách. Đôi mắt sắc của Minh Hạo sâu kín, một giây sau trực tiếp ôm người ngồi lên đùi, nắm chặt tay cô, cúi đầu ăn. Hải Miên có lòng chơi đùa, nghiêng cổ tay một cái, phết kem lên mặt Minh Hạo.. - Đùa dai phải trả giá