Chương 15

Đang cập nhật
Cập nhật:
Khi ta gặp lại cha, cách ông ăn mặc cũng nghiêm túc hơn trước, khác hẳn hình dáng của cha ta trong ký ức. Ông cố ý sửa sang lại quần áo, phủi bụi trên người, mỉm cười lấy lòng với ta. Ta đ/á ông một cước và l/ột đồ của ông xuống: “Nhân lúc tính tình của ta còn tốt , ông hãy nhanh chóng rời khỏi Vệ phủ! Nếu không ta kéo ông cùng ch*t.” “Miên Miên.” Trên mặt ông sưng đỏ một mảng, dù bị đ/á/nh, cũng không hề đ/á/nh trả. Nhìn qua dáng vẻ cực kỳ đáng thương. Hạ nhân trong phủ xì xào bàn tán, ta giơ ngón tay cái lên với Thúy Cúc: “Thúy Cúc tỷ tỷ quá đỉnh, lúc trước tỷ đắc tội với Thiếu phu nhân mà vẫn có thể sống cho đến bây giờ.” Thúy Cúc tức gi/ận trợn mắt. So với sợ hãi, mọi người càng kinh ngạc hơn. Trước đây ta ở Vệ phủ luôn là người thẳng thắng, ngây thơ, chẳng bao giờ xích mích với ai cả. Giống như loại bánh bao mềm dẽo. Không bao giờ chủ động giỏ trò với ai. Vệ Vô Hoàng vẻ mặt sửng sốt, thậm chí còn có chút hạnh phúc không rõ tại sao. “Hoá ra Lâm Miên Miên đối với ta còn rất dịu dàng.” Lời này của hắn nói rất nhỏ cho nên ta không nghe thấy. Ta vẫn đang nhìn về phía cha ta. “Ông hại bà ta, hại ch*t mẹ ta, ông lại còn đến đây muốn hại ch*t cả ta? Ai thèm đứng đây để xem ông giả vờ.” Khuôn mặt vốn sưng đỏ của cha ta trong chớp mắt trắng bệch, giống như bị hút cạn m/áu vậy. Ông cúi đầu, mặc lại bộ quần áo trước đó và rời khỏi Vệ phủ. Trước khi đi, ông đưa cho Vệ Vô Hoàng hai lượng bạc. “Hãy đối xử tốt với Miên Miên.” Những thứ này đều là Vệ Vô Hoàng thuật lại cho ta. Nếu ta biết, ta nhất định sẽ cư/ớp hết tất cả số bạc của ông. “Lâm Miên Miên, cô đúng là một người kỳ lạ. Trước đây khi ta và phụ thân ta bất hòa, rõ ràng là cô đã tìm cách để ta và ông ấy giải hoà. Tại sao cô lại đối xử với lệnh tôn như vậy?” “Vệ lão gia là người tốt, cha ta không phải người tốt. Ông ta là một con m/a c/ờ b/ạc, khi thua cược ông ta liền b/án hết của hồi môn của mẹ ta, quần áo, ruộng đất, trâu bò cày ruộng trong nhà ông ta cũng b/án sạch. Nếu Vệ phủ không bỏ ra số tiền nhiều như vậy, ta đoán bây giờ có lẽ ta đã ở trong thanh lâu rồi.” Bây giờ ta đã biết chữ, cho nên ta đã biết khế thư trên bàn trong nhà ta là gì. Khế ước b/án thân. Chính là khế ước b/án thân cho thanh lâu. Cha mẹ ta từng là cặp phu thê tình thâm ân ái mà người người cực kỳ hâm m/ộ. Sau đó, ông nghiện c/ờ b/ạc, rất nhiều người đã tìm đến nhà đòi n/ợ. Nếu mẹ ta không b/án hết của hồi môn, thì ta đã không giống hiện tại. Tài sản bị cha ta b/án sạch. Ông ta mới biết đến việc bỏ c/ờ b/ạc. Nhưng đã quá muộn, mẹ ta ch*t rồi. “Vệ Vô Hoàng, chàng sau này nếu cũng đ/á/nh bạc như thế, ta sẽ đ/á/nh ch*t chàng!” Vệ Vô Hoàng vừa có chút cảm thông, lại bị câu nói này của ta như gáo nước lạnh tạt vào mặt. “Mẹ kiếp! Lâm Miên Miên, cô ngoài việc đ/á/nh ta thì cô còn có thể làm gì nữa hả! Cô cứ chờ đó, sớm muộn gì ta cũng sẽ hoà ly với cô và cưới một cô nương dịu dàng về làm nương tử.” Lời vừa nói ra khỏi miệng, Vệ Vô Hoàng liền hối h/ận. Hôm nay lúc nhạc phụ bị đ/á/nh, hắn đứng ngay bên cạnh mới phát hiện. Lâm Miên Miên đ/á/nh người khác thì nàng cũng rất đ/au. “ Thôi quên đi, hôm nay thấy cô tức gi/ận như vậy, bổn công tử ta sẽ không thèm để ý đến cô. Nhưng mà sau này chỉ được đ/á/nh vào mông ta thôi đấy”. Hắn vô thức, lấy tay che đầu mình lại và (di chuyển theo phương thức của Lâm Miên_làm ra dáng vẻ sắp chịu ăn đò/n của Miên Miên). Hắn lâu nay bị nàng đ/á/nh thường xuyên, dường như đã quen rồi. Mấy ngày nay không bị đ/á/nh hắn còn thấy nhớ nhớ nữa. Ừm, cũng hơi lạ thật.