Chương 6

Đang cập nhật
Cập nhật:
Ta nhanh tay lẹ mắt, đặt bát mì trường thọ ôm vào trong lòng. Nhìn hai cha con họ, mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau. Cuối cùng vẫn là Vệ lão gia mở miệng trước, phá vỡ sự yên tĩnh. “Miên Miên là một cô nương tốt, ngươi không thể b/ắt n/ạt nó.” Ông ấy nói rất đúng. Vệ Vô Hoàng nghe vậy trong mắt liền bốc hỏa. Nếu những lời này từ một kẻ sai vặt nói ra, ngay lập tức hắn sẽ cho đối phương biết tiểu bá Vương Thành Tây Châu có sức mạnh như thế nào. Nhưng những lời vừa nói ra lại là cha của hắn. Vệ Vô Hoàng chỉ biết xoay người im lặng mà thôi. Vệ lão gia mím môi, chuẩn bị rời đi. Lại bị ta ngăn lại. “Phụ thân, người là quân tử, quân tử một lời hứa đáng giá ngàn vàng. Người không thể thất hứa với con.” Vệ lão gia nghe đến đây, quả nhiên không đi nữa. Ông không đi, vậy ta sẽ bắt đầu. Trong tay ta ôm một hộp đồ của Vệ Vô Hoàng và đặt tất cả xuống đất. Có vài con diều đ/ứt dây, những đôi giày đầu hổ đã bị thủng lỗ, còn có những cái trống bỏi đã phai màu, những con ngựa gỗ kẽo kẹt...... “Người có còn nhớ những thứ này không? Không nhớ cũng không sao cả. Người là đại quan, trong lòng luôn quan tâm đến thiên hạ bách tính, tự nhiên sẽ không nhớ đến những người thân bên cạnh mình.” Vệ lão gia không nói gì. Sắc mặt Vệ Vô Hoàng lại đỏ lên, nhìn ta đoạt lấy hòm gỗ bảo bối của hắn: “Lâm Miên Miên, cô thật sự càng ngày càng không coi mình là người ngoài! Ai cho cô chạm vào những thứ này, mau trả lại cho ta!” Ta đặt bát mì trường thọ vào tay Vệ Vô Hoàng và gõ vào đầu hắn một cái “cốc”. Thanh âm giòn vang, Vệ lão gia nghe đến nghiến răng. “Ăn nhanh đi, nếu không ăn hết thì ta sẽ đ/á/nh ch*t chàng đấy!” Vệ Vô Hoàng đ/au khổ, ngoan ngoãn nuốt từng sợi mì trường thọ. Mặc dù người bị đ/á/nh là Vệ Vô Hoàng, nhưng cốt nhục tình thâm, Vệ lão gia cũng có cảm giác như bị gõ vào đầu. “Lúc người không có ở đây, tướng công thường nói với con người là vị quan tốt, thương dân như con, tận trung phục quốc. Những món đồ chơi này chắc người cũng không nhớ rõ, người không nhớ cũng không sao, con sẽ nói cho người biết. Đây là những món đồ chơi Vệ Vô Hoàng đã m/ua lại với giá rất cao từ những đứa bé trong thành Tây Châu.” Vệ lão gia nhíu mày, tựa hồ không hiểu sở thích kỳ quái của Vệ Vô Hoàng. Ta cầm lấy một món đồ chơi, chỉ vào chữ "Vệ" chưa hoàn chỉnh ở trên đó. “Người nhìn có quen không? Những thứ này là do người tặng cho những đứa bé đã mất đi song thân ở trong thành. Tuy rằng người trong thành đều nói tướng công là người không có tiền đồ, lại thất học, người làm quan to như vậy, chàng cũng chưa từng cậy quyền thế từ người mà kiêu căng ngạo mạn, ngay cả những món đồ chơi người tặng đi, cũng là do chàng dùng tiền m/ua về. Con nghĩ người thật có phúc, khi có được lệnh lang như vậy.” …… “Chẳng ai muốn, từ lúc sinh ra chỉ có một người thân duy nhất trên đời. Huống hồ, hiện chàng ấy vẫn còn hơi ngốc nghếch, chờ ngày sau chàng học hành đỗ đạt, sợ là chàng ấy sẽ không đ/ốt vàng mã cho một người cha vẫn luôn lạnh nhạt với chàng.” Vệ lão gia sắc mặt từ trắng chuyển đỏ lại chuyển xanh, rõ ràng là vô cùng kích động. Cuối cùng, không biết câu nào đã khiến ông ấy lay động, ông quỳ trên mặt đất và khóc rất lâu. Vệ Vô Hoàng ngốc nghếch, cũng ôm lấy cha và khóc lớn.