Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú)
Chương 426 Ức hiếp người khác quá rồi đó.
Hoàng Di đang đi đi lại lại trong phòng, nhìn qua có vẻ lo lắng.
"Bên phía siêu thị Kiệt Tuyết hơi quá đáng rồi đó, mấy giờ rồi mà vẫn chưa chuyển tiền? Lẽ nào bọn họ thật sự muốn lừa chúng ta sao?" Hoàng Di vô cùng bất mãn. Reng reng reng~ Điện thoại của Mao Hinh đột nhiên vang lên. Cô ta cầm lên xem. Hóa ra là tin nhắn thông báo tiền về của ngân hàng. Cô ta mỉm cười nhấp vào xem. Trên đoạn tin nhắn viết rằng, ngân hàng Chiêu Thương đã chuyển 200 ngàn tệ phí dịch vụ cho cô ta, người gửi tiền là siêu thị Kiệt Tuyết. Mắt cô ta sáng lên. "Chị Hoàng, đến rồi?" "Cái gì đến?", Hoàng Di đang phiền muộn về chuyện siêu thị Kiệt Tuyết vẫn chưa chuyển tiền nên không có hứng thú cho lắm. "Kiệt Tuyết chuyển tiền rồi!" "Cái gì? Chuyển rồi sao?", Hoàng Di sửng sốt. "Ừm, 200 ngàn tệ không thiếu một xu!", Mao Hinh gật đầu nói. "Thật à? Cho chị xem!", Hoàng Di vội vàng đón lấy điện thoại, đọc tin nhắn, quả nhiên bọn họ nhận được 200 ngàn tệ không thiếu một đồng. Cô ta mỉm cười. "Tốt rồi, tốt rồi, ha ha~", Hoàng Di cười một cách vui vẻ: "Thấy chưa, chị đã nói mà, kiếm tiền từ siêu thị dễ lắm! 200 ngàn tệ, với giá trị con người em hiện nay, có thể lấy được nhiều tiền như vậy, thật có lợi!” "Vâng, vẫn là chị của em lợi hại nhất! Chị, theo quy định, em chuyển phần của chị cho chị nhé!", Mao Hinh vui vẻ nói. "Không vội! Mai chuyển cũng được! Tiếp theo, em phải chọn ra một vài bài để ngày mai qua bên Kiệt Tuyết, phải hát cho thật hay vào!", Hoàng Di nói. "Chị Hoàng nói đúng! Hát hay, sau này chúng ta kiếm tiền sẽ dễ dàng hơn đúng không?", Mao Hinh hỏi. "Đúng! Ý của chị là vậy! Hinh Nhi, nhanh chọn mấy bài đi! Tiểu Lý, cô còn ngây ngốc ở đó làm gì? Còn không mau qua đây giúp Hinh Nhi chọn bài hát!", Hoàng Di vẫy tay gọi trợ lý đứng bên cạnh. "Ok!", trợ lý Tiểu Lý đi tới, dìu Mao Hinh đi về phía máy tính. Điện thoại di động của Hoàng Di đột nhiên vang lên. "Xin chào, tôi là Hoàng Di, xin hỏi ai vậy?" "Tôi là Châu Phàm-giám đốc siêu thị Kiệt Tuyết!" "Ồ, anh là giám đốc Châu à, xin chào, xin chào! Anh có chuyện gì sao?", sau khi dùng tay ra hiệu với Mao Hinh, Hoàng Di hỏi. "Là như thế này. Tôi vừa mới xem qua bản hợp đồng giữa cô và siêu thị chúng tôi! Ban nãy tôi vừa tổ chức một cuộc họp với các lãnh đạo điều hành trong siêu thị!" "Cuộc họp đã được thông qua và quyết định rằng từ ngày mai, cô Mao Hinh sẽ hát cho siêu thị chúng tôi trong vòng một tiếng rưỡi mỗi sáng, chiều và tối, hát cho đến khi sự kiện theo chủ đề Olympic của siêu thị chúng tôi kết thúc!", Châu Phàm nói. "Cái gì?", Hoàng Di cho rằng mình nghe lầm, cô ta sửng sốt hồi lâu rồi mới nói: "Giám đốc Châu, các anh làm như vậy, hơi quá đáng rồi đó!" "Chúng tôi quá đáng chỗ nào chứ? Chúng tôi chỉ làm theo hợp đồng mà thôi!", Châu Phàm nói. "Không thể nào! Điều khoản trên hợp đồng, tôi và quản lý Uông Gia Tân bên phía quý công ty đã thương lượng ổn thỏa, trong đó không có nói rằng phải ra sân hát cả sáng, trưa, chiều, cũng không nói rằng Mao Hinh phải hát cho đến khi sự kiện phía anh kết thúc mới thôi?", Hoàng Di biện luận. "Cô Hoàng xác định đã đọc kỹ hợp đồng chưa?", Châu Phàm nói. "Đương nhiên tôi đã đọc kỹ rồi! Những điều khoản liên quan, là do tôi và quản lý Uông Gia Tân lập nên, sao tôi lại không đọc kỹ chứ?", Hoàng Di càng nghe càng mơ hồ, cô ta không hiểu rốt cuộc Châu Phàm muốn làm cái gì. "Nếu cô Hoàng đã nói rằng mình đọc kỹ rồi, vậy thì tôi nói rõ với cô nhé!", Châu Phàm giải thích từng điều khoản mà Tần Kiệt đã nói với anh ta. Khi anh ta nói xong, cả người Hoàng Di ngẩn ra. Trong đầu cô ta là một mảnh trống rỗng. Chỉ bằng mấy bài hát mà có thể bắt bẻ được nhiều như vậy sao? Ức hiếp người khác quá rồi đó. Rõ ràng là cố ý. "Giám đốc Châu, các anh đang cố ý bắt nạt chúng tôi đúng không?", Hoàng Di buồn bực, giọng nói rất bất mãn.