Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú)

Hải Kiều
Cập nhật:

Chương 428 Phòng họp siêu thị Kiệt Tuyết.

 

Bởi vì chuyện hợp đồng, từ đầu đến cuối đều là do cô ta quyết định. Bây giờ xảy ra sự cố, cô ta phải là người chịu trách nhiệm chính. "Chị Hoàng, rốt cuộc làm sao vậy? Chị cứ nói thẳng ra xem nào!", Mao Hinh có chút lo lắng trước vẻ mặt của Hoàng Di. "Hinh Nhi, sau khi nghe xong, em không được kích động, phải bình tĩnh nhé!" "Chị Hoàng, chị nói đi, em không kích động, cũng sẽ không mất bình tĩnh đâu!" "Được, chị nói!" Hoàng Di sắp xếp lại câu chuyện, thuật lại ý của Châu Phàm, đồng thời cũng vắn tắt nói qua một lượt về nội dung của hợp đồng. "Cái gì?", nghe xong, sắc mặt của Mao Hinh thay đổi một cách nhanh chóng. Bên nào vi phạm hợp đồng phải bồi thường gấp 10 lần? Cô ta mới chỉ nhận được 200 ngàn tệ mà thôi, nếu gấp 10 lần, chẳng phải là sẽ bồi thường 2 triệu tệ sao? Cái này... Bán cô ta đi cũng khó kiếm được 2 triệu tệ. Đền bù kiểu gì? "Hinh Nhi, đã nói rồi mà, không được kích động, không được mất bình tĩnh!", Hoàng Di vội vàng trấn an. "Chị Hoàng, 10 lần tức là 2 triệu tệ đó! Chị bảo em phải kiếm đâu ra số tiền lớn như vậy chứ? Chị hại em rồi!", Mao Hinh nóng ruột. Cô ta thực sự không biết phải làm như thế nào. Vào thời điểm năm 2008, 2 triệu tệ là một con số rất lớn. Cô ta không biết kiếm kiểu gì mới đủ. Bán thân sao? Nhưng cứ coi như là bán, người ta dám chấp nhận chắc? "Hinh Nhi, đừng lo lắng, đừng sốt ruột. Ngày mai, sáng ngày mai, chúng ta sẽ đến Kiệt Tuyết để nói chuyện trực tiếp với bọn họ! Đến lúc đó em cũng phải đến, chúng ta cùng nhau nói chuyện, như thế nào?" Hoàng Di vội vàng động viên, cô ta là quản lý của Mao Hinh, Mao Hinh chẳng khác nào là cây kiếm tiền của cô ta. Cô ta cũng không muốn cái cây kiếm tiền này bị đổ. Cho nên cô ta nhất định phải trấn an, động viên Mao Hinh. "Hợp đồng cũng kí rồi, còn nói được gì!" Mao Hinh lo lắng ngã ngồi trên mặt đất. Trợ lý Tiểu Lý vội vàng chạy tới đỡ cô ta dậy. "Hinh Nhi, ông trời không bao giờ triệt đường sống của con người! Ngày mai lúc gặp mặt trực tiếp, nói không chừng sẽ có bước chuyển biến!", Hoàng Di an ủi nói. "Đường, đường ở đâu?", Mao Hinh nói. "Xe đến núi tất sẽ có đường, chuyện gì cũng có cách giải quyết! Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, giữ vững tinh thần, ngày mai đánh một trận cam go!" Hoàng Di an ủi, nói tiếp: "Hơn nữa, cho dù em lùi lại 10 ngàn bước, siêu thị Kiệt Tuyết vẫn không đồng ý sửa đổi, cùng lắm thì chúng ta làm theo hợp đồng là được! Như vậy sẽ không phải bồi thường gấp 10 lần đúng không?" "Nhưng nếu không phải bồi thường, em phải ở đây hơn 2 tháng! Ngày nào cũng phải ra sân hát hò, không thể làm việc khác! Tổn thất còn lớn hơn!", Mao Hinh không cam tâm. "Hinh Nhi, không phải chị đã nói với em sao, đây là cách lùi lại 10 ngàn bước! Không phải là chúng ta vẫn chưa lùi sao! Đừng lo lắng, nghỉ ngơi thật tốt, để mai nói sau! Tiểu Lý, đỡ Hinh Nhi vào nghỉ đi!", Hoàng Di đánh mắt nhìn Tiểu Lý. "Ừ, được!", Tiểu Lý vội vàng dìu Mao Hinh đi nghỉ ngơi. Dù cho Mao Hinh có không cam tâm, tức giận, nhưng vào lúc này cô ta cũng phải đi nghỉ. Thấy ánh mắt không cam lòng của Mao Hinh, Hoàng Di đá văng thùng rác trước mặt cô ta. "Khốn kiếp! Thế mà lại bị một siêu thị cỏn con lừa bịp! Tôi không tin, ngày mai nhất định phải lật ngược tình thế! Bằng không, sao tôi còn có thể lăn lộn trong giới chứ?", vẻ mặt Hoàng Di tràn ngập vẻ dữ tợn. Nếu như Tần Kiệt ở đó, sau khi anh thấy, còn cho rằng Hoàng Di đã biến thành một con mèo. Rất giống. Đêm nay. Cả Hoàng Di và Mao Hinh đều không ngủ ngon. Trằn trọc mất ngủ. Cả đêm Mao Hinh lo lắng rằng nếu bàn bạc không thành thì cô ta nên đền gấp 10 lần hay là làm theo hợp đồng, ngày nào cũng phải ra sân hát, siêu thị Kiệt Tuyết bảo cô ta làm cái gì thì làm cái đó, trở thành nô lệ cho Kiệt Tuyết sai khiến. Hoàng Di lại ôm hợp đồng cả đêm, cố gắng tìm ra điểm sơ hở. Trằn trọc đến rạng sáng, cô ta thực sự không thể chống được nữa mới ngủ thiếp đi. 10 giờ sáng ngày hôm sau. Phòng họp siêu thị Kiệt Tuyết.