Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú)

Hải Kiều
Cập nhật:

Chương 430 Thật hay giả đây?

 

Mao Hinh không có tiền đồ thì cô ta cũng không có. Chuyện này tuyệt đối không thể giải quyết như vậy. “Giám đốc Châu, thật sự không thể thương lượng sao?”, Hoàng Di cắn răng nói. “Đúng, không thể thương lượng! Hoặc là các cô thực hiện hợp đồng! Hoặc là bồi thường gấp 10 lần, bỏ ra hai triệu tệ, chúng ta lập tức hủy bỏ hợp đồng!”, Châu Phàm nói. “Giám đốc Châu, anh làm vậy là khinh người quá đáng, muốn ép chúng tôi đến đường cùng! Anh không sợ chúng tôi tố cáo à?”, Hoàng Di tức giận hỏi. “Cô muốn tố cáo chúng tôi à? Được! Chúng tôi không có ý kiến! Cô muốn tố cáo thì có thể gọi cảnh sát ngay lập tức! Trái lại, tôi muốn nhìn xem lúc ra tòa, quan tòa sẽ tin lời của các cô hay nội dung trong hợp đồng!”, Châu Phàm thản nhiên nói. “Anh…” Hoàng Di tức giận đến mức đứng bật dậy, chỉ tay vào Châu Phàm, hận không thể nuốt gọn anh. Mặt cô ta gần như tái đi. Châu Phàm đúng là khinh người quá đáng. Quả thực không chừa đường sống cho bọn họ mà. “Giám đốc Châu, ngại quá, chị Hoàng chỉ vì lo lắng cho tôi, sốt ruột vì tôi nên mới nói sai, tôi thay chị ấy xin lỗi anh, xin anh chớ trách!” Đột nhiên, Mao Hinh đứng lên, cúi đầu một góc 90 độ với Châu Phàm. “Hinh Nhi, em…” “Chị Hoàng, chị đừng nói nữa, ngồi xuống đi!”, Mao Hinh nháy mắt, ngăn Hoàng Di lại. Hoàng Di rất giận, nhưng cô ta hiểu rõ, giận dữ lúc này cũng vô dụng, nên đành ôm một bụng lửa giận ngồi xuống. “Giám đốc Châu, lần đầu hợp tác đã gây ra chuyện như vậy, tôi thật xin lỗi!”, Mao Hinh nói lời xin lỗi: “Nhưng có câu châm ngôn rất hay, lần đầu quen biết, lần hai thân thiết, lần ba, lần bốn trở thành bạn tốt!” “Chỉ cần anh nể tình, cho tôi một con đường sống, sau này nếu như quý công ty có bất kỳ hoạt động nào cần tôi giúp đỡ, tôi chắc chắn sẽ hỗ trợ! Không biết giám đốc Châu cảm thấy đề nghị này thế nào?”, Mao Hinh cười hỏi. “Chuyện này à…”, Châu Phàm rơi vào trầm tư. Trên thực tế là anh đang đợi chỉ thị của Tần Kiệt. Vừa rồi, khi anh và Hoàng Di tranh cãi, tất cả hình ảnh và âm thanh đều được truyền đến chỗ Tần Kiệt. “Giám đốc Châu, anh cảm thấy thế nào?”, Mao Hinh lại hỏi. “Giám đốc Châu, anh đợi một lát, tôi lập tức đến đó!”, trong tai nghe vang lên giọng của Tần Kiệt. Châu Phàm nở nụ cười. “Cô đợi một lát! Có một nhân vật quan trọng muốn đến!”, Châu Phàm nói. “Nhân vật quan trọng?”, Mao Hinh có hơi kinh ngạc, cô quay sang nhìn Hoàng Di. Ý muốn hỏi: Chị Hoàng, không phải chị nói Châu Phàm là người đứng đầu siêu thị Kiệt Tuyết sao? Sao còn có nhân vật quan trọng nữa? Hoàng Di nhún vai ý bảo không biết, vẻ mặt cô ta rất hoang mang. Mao Hinh hơi nhíu mày: “Giám đốc Châu, chuyện chúng ta thương lượng thì có liên quan gì đến người ngoài?” “Cô Mao Hinh sai rồi! Nhân vật quan trọng này là chủ tịch của công ty chúng tôi!”, Châu Phàm nói. “Chủ tịch?”, Mao Hinh cùng Hoàng Di hai mặt nhìn nhau. Siêu thị Kiệt Tuyết chỉ là một siêu thị tư nhân nhỏ, đã có tổng giám đốc rồi còn có chủ tịch nữa à? Thật hay giả đây?