“Không, tôi không có ý đó! Chủ tịch Tần, cậu hiểu lầm rồi!”, Mao Hinh vội vàng khoát tay.
“Vậy ý của cô Mao Hinh là gì?”, Tần Kiệt lại hỏi.
“Tôi…”, Mao Hinh đột nhiên cảm thấy nam sinh Tần Kiệt này rất nhanh mồm nhanh miệng, hùng hổ dọa người.
Mỗi một câu của cậu ta đều rất già đời, nào có giống sinh viên.
Không thể nào!
“Đương nhiên, lời của cô Mao Hinh cũng có phần đúng! Chúng ta rất có duyên! Nếu đã có duyên, vậy tôi sẽ cho cô Mao Hinh một cơ hội!”, Tần Kiệt đột nhiên đổi giọng.
“Thật à?”, Mao Hinh cùng Hoàng Di vô cùng phấn khích, hai mắt sáng bừng lên.
“Đương nhiên là thật!”, Tần Kiệt hướng ra cửa nói: “Mang vào đi!”
“Mang cái gì vào?”, Mao Hinh cùng Hoàng Di có hơi tò mò.
Cộp cộp cộp~
Ngay lập tức có hai nhân viên tiếp thị mang một kết Budweiser vào.
“Đặt lên bàn đi!”, Tần Kiệt ra lệnh.
“Vâng, chủ tịch Tần!”
Sau khi đặt hai kết bia xuống, bọn họ liền rời đi.
“Chủ tịch Tần, cậu…”, Mao Hinh cảm thấy mờ mịt.
Tần Kiệt đặt hai chai Bạch Vân Biên lên bàn, rồi nói: “Trong két có 24 chai Budweiser! Cạnh đó còn hai chai Bạch Vân Biên! Cô Mao Hinh, cô Hoàng Di, nếu như hai người mỗi người uống hết mười hai chai Budweiser và một chai Bạch Vân Biên trên bàn, thì hợp đồng coi như hủy bỏ!”
“Cái gì?”, Hoàng Di đứng bật dậy.
“Cậu muốn chúng tôi uống Budweiser thì cũng được thôi! Nhưng cậu còn muốn chúng tôi uống Bạch Vân Biên nữa à? Đó chính là rượu có nồng độ lên đến 42 độ đấy! Chủ tịch Tần, cậu khinh người quá đáng!”
“Nếu như cô Hoàng Di không muốn uống thì có thể không uống! Thực hiện hợp đồng là được!”, Tần Kiệt thờ ơ nói.
“Cậu… Thật sự muốn làm đến mức đó?”, Hoàng Di vô cùng tức giận.
“Đúng, tính tôi vốn là vậy! Nếu cô uống, hợp đồng xem như hủy bỏ! Còn không uống thì thực hiện hợp đồng! Bớt ra vẻ với tôi đi, thái độ thật tởm! Tưởng tôi coi tiền như rác hả, có thể thoải mái lừa gạt, tống tiền kiểu đó à?”
Tần Kiệt tức giận, miễn là đúng lý thì không nhường kẻ nào.
“Cậu… Cậu không sợ tôi làm xấu danh tiếng của cậu à?”, Hoàng Di gào lên.
“Cô tưởng tôi dễ bị dọa vậy à?”, Tần Kiệt lấy điện thoại ra, ném tới: “Muốn báo cảnh sát hả, hay là muốn gọi người đến đập phá chỗ của tôi? Đập đi! Tôi cho cô cơ hội đấy!”
“Cậu…”, Hoàng Di tức đến nghẹn giọng, nói không nên lời.
Dáng vẻ của Tần Kiệt thể hiện rất rõ lợn chết không sợ nước sôi.
“Sao hả? Không dám à?”, Tần Kiệt khinh thường: “Hoàng Di, cô muốn bôi nhọ danh dự của tôi thì cứ làm đi! Nhưng cô chớ có quên, trong tay tôi đang nắm giữ hợp đồng và video giám sát cuộc đàm phán giữa cô với Uông Gia Tân”.
“Nếu như cô dám gây ra sóng gió gì, tôi sẽ gửi video lên mạng, để cô trở thành nhân vật đầu đề! Đến lúc đó, tôi muốn xem thử còn có công ty nào dám làm ăn với cô. Bởi vì bọn họ cũng sợ bị đâm sau lưng kiểu đó đấy!”
“Khi đó, tôi thật sự muốn xem cô sẽ lăn lộn trong giới như thế nào đây!”, Tần Kiệt lạnh lùng nói.
“Cậu…”, Hoàng Di thật sự tức đến mức không nói nên lời.
Tần Kiệt đã nắm được đuôi của cô ta, lúc này đây, cô ta cực kỳ hối hận.
Sớm biết như vậy, cô ta đã không để bị ghi hình lại, đồng thời cũng cẩn thận hơn khi thương lượng hợp đồng, thì bây giờ đã không gặp phải rắc rối rồi.
Nhưng có hối hận thì cũng đã vô dụng.
“Cô Hoàng Di, cô nghĩ kỹ chưa? Uống hay không?”, Tần Kiệt cười hỏi.
“Không uống!”, Hoàng Di từ chối.
“À, vậy là cô Hoàng Di sẽ thực hiện theo hợp đồng?”, Tần Kiệt lại hỏi.
“Không, cậu sai rồi! Không phải tôi thực hiện hợp đồng, mà là Mao Hinh!”, Hoàng Di nói.
“Có ý gì?”, Tần Kiệt không nghe rõ: “Cô Hoàng Di, cô nói rõ một chút đi!”
“Tôi không làm nữa, không được à?”, Hoàng Di gào lên: “Tôi không làm người đại diện của Mao Hinh nữa, được chưa hả? Các người làm gì thì cứ làm đi, không liên quan đến tôi, không được sao?”
“Chị Hoàng, chị nói bậy gì đó?”, Mao Hinh không vui.
Hoàng Di làm vậy chính là qua cầu rút ván.
“Tôi nói gì à? Cô lớn vậy rồi, chẳng lẽ nghe không hiểu sao? Tôi không làm nữa? Không dẫn dắt cô nữa! Cô tự mà đi đi, hiểu không hả?”, Hoàng Di nói.
Bốp~