Chương 5.2
Khi mưa đ/á bắt đầu giảm bớt, hai vạn quân Hung Nô đã lén lút vây thành.
Chúng lạnh đến phát đi/ên, đói đến sợ hãi.
Chúng không ngại bị ch/ặt tay chân, chỉ cần được ăn một bữa no.
Ta biết rõ trận chiến này không thể tránh khỏi.
Vì vậy ta vượt qua Tiêu Ngôn Sách, bước lên đài cao, giọng nói mạnh mẽ vang lên.
“Các vị, các ngươi trước hết là huyết mạch của cha mẹ, sau đó mới là bề tôi của Đại Chu.”
“Đương kim thánh thượng Nghiêm Lợi Quyết không quan tâm đến sống ch*t của các ngươi, bỏ rơi các ngươi như một đôi giày rá/ch!”
“Nhưng ta, Giang Đồng, hứa rằng bất kể kết cục của trận chiến này ra sao, ta nhất định sẽ đích thân đưa các ngươi về nhà!”
“Hãy nghĩ về nữ nhân của mình, con cháu, cha mẹ già đang chờ đợi các ngươi ở quê nhà!”
“Hãy nghĩ về những người thân, bạn bè đang ngày đêm mong ngóng các ngươi chiến thắng trở về!”
“Các ngươi chỉ cần xông lên, ta, Giang Đồng, dù có phải tiêu tán hết tài sản cũng sẽ đảm bảo các ngươi được ăn no, mặc ấm!”
Trước đây khi họ bị mắc kẹt trong hang động, Nghiêm Lợi Quyết không làm gì cả.
Chính ta đã ra tay c/ứu họ.
Giờ đây khi quân Hung Nô vây thành, chính ta, Giang Đồng, đã tiếp thêm dũng khí cho họ.
Các tướng sĩ biết ơn ta, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc tôn sùng ta.
Ta đứng trên đài cao, nhìn rõ mọi thứ nhưng không vội vàng.
Đêm đến ta cầm bút viết thư, cẩn thận phong kín rồi lệnh cho người nhanh chóng gửi đi.
Tiêu Ngôn Sách ngồi bên cạnh, dùng đôi tay mạnh mẽ ôm ch/ặt lấy eo ta.
“A Đồng, ta cảm thấy nàng dường như đã thay đổi.”
Đôi mắt chàng bối rối, không hiểu vì sao ta lại thay đổi.
Ta khẽ thở dài, quay đầu nhìn nam nhân anh tuấn đã bảo vệ ta từ nhỏ, rồi kể lại mọi chuyện của kiếp trước.
“A Sách, kiếp này nếu ta không phản ứng nhanh.”
“E rằng khi chúng ta gặp lại nhau, vẫn sẽ là chàng m/ù lòa, ta hèn mọn.”
“A Sách.” Ta nắm lấy tay chàng, đặt lên ng/ực mình, trịnh trọng nói: “Quyền lực có thể khiến bất kỳ ai làm bất cứ điều gì.”
“Ta không muốn chia lìa với chàng, vì vậy ta chỉ có thể vươn tới vị trí cao nhất.”
“Chàng, có nguyện giúp ta không?”
Tiêu Ngôn Sách mất cha mẹ trên chiến trường khi mới bốn tuổi, chính ta đã thuyết phục mẫu thân đưa chàng vào Giang gia, nuôi dưỡng chàng.
Lúc này nghe yêu cầu như vậy, người chồng nuôi từ bé của ta run lên một chút, cúi xuống nhìn tấm áo giáp mềm và miếng đệm đầu gối mà ta đã may cho chàng rồi gật đầu.
“A Đồng, ta đã nói rồi, chỉ cần nàng muốn, chỉ cần ta có, thì tất cả... đều theo ý nàng.”
Ánh mắt chàng đầy tình cảm, nhìn đến mức khiến lòng người rạo rực.
Ta nhịn đi nhịn lại, cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà nắm lấy cằm chàng, hôn lên môi.
Người mà ta khao khát hai kiếp chưa bao giờ được nếm trải, cuối cùng đã chín rồi.
Làm sao ta có thể không hái chứ?
“A Đồng, đợi đã. Chúng ta còn chưa thành hôn...!”
Chàng rụt rè.
Nhưng ta cảm thấy chưa bao giờ thoải mái như thế này.