Giao Ba Tận Nhà, Mẹ Mau Nhận Hàng Nhé! Kinh Tử Sâm
Tám giờ tối.... Chiếc Rolls Royce đỗ trước sân vịnh Phỉ Thúy, bọn họ về tới nơi. Kinh Tử Sâm lệnh cho quản gia dẫn hai đứa nhỏ lên tầng, sau đó ngồi xuống ghế sô pha lạnh lùng nhìn cô gái đứng cách đó không xa, bắt đầu tản ra khí thế lạnh lẽo bẩm sinh. “Cô biết mức xử phạt cao nhất khi đạo nhái trang sức là mấy năm không hả?” Lê Mạn Nhu không hiểu ra sao: “Liên quan gì đến tôi? Anh hỏi tôi làm gì?” “Tôi nghe được những gì Hàn Thiên Di nói với cô rồi.” Ánh mắt anh vô cùng âm trầm: “Cô thừa nhận mình đạo nhái tác phẩm của Emma chứ hả?” Lê Mạn Nhu giật mình, chẳng lẽ mới ngày đầu tiên đã bại lộ thân phận à? Thấy cô không đáp, anh hỏi tiếp: “Cô có hứng thú với công việc thiết kế trang sức đá quý à?” Giọng anh hiền lành hơn vừa rồi khá nhiều. “. ” Lê Mạn Nhu đón nhận ánh mắt của anh, hiểu rõ ý nghĩ của anh. “Có hứng thú thì đến tập đoàn Kinh Thị làm việc đi.” Bởi vì sợi dây chuyền kia được thiết kế rất tinh xảo, mà Kinh Tử Sâm lại ái tài: “Đã là mợ Kinh thì sau này không cho phép nhái lại nữa. Xin hãy tự yêu quý danh dự của mình. Lê Mạn Nhu kháng nghị: “Con mắt nào của anh thấy tôi đạo nhái? Anh tận mắt thấy tôi đạo nhái à? Anh chẳng thấy gì, không có chứng cứ, lại chỉ tin vào một câu nói anh nghe được thôi? Rốt cuộc thì con người đui mù như anh quản lý công ty thế quái nào vậy?” Kinh Tử Sâm hơi nheo mắt lạnh, đồng tử lạnh băng. Trước giờ chưa ai dám phát ngôn như vậy trước mặt anh. Hành động của cô xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của Kinh Tử Sâm, anh cực kỳ bận tâm đến cái nhìn của người ngoài với Kinh Thị. Có lẽ Lê Mạn Nhu cảm giác được sắc mặt của anh không đúng cho lắm, cũng không muốn chọc giận anh thêm nữa: “Tôi là Emma đấy, không được hả?” Kinh Tử Sâm thoáng cau mày, quan sát cô thật kỹ càng. “Đừng để tôi phải lỗi chứng cứ ra. Lê Mạn Nhu nhún vai, thái độ thờ ơ cực kỳ: “Tôi không cần phải chứng minh với anh, cũng không cần giải thích cho anh!” Nói xong, cô đi lên tầng trên. Kinh Tử Sâm ngồi một mình trên ghế sô pha, tỉnh táo cân nhắc, trên người tản ra khí thế vương giả, cảnh báo người rảnh rỗi chớ lân la. Hôm nay Lê Mạn Nhu mới phát hiện căn biệt thự to đùng đoàng thế này mà không có giường dư thừa thật. Ngoại trừ phòng ngủ chính, ngoại trừ ngủ với Kinh Tử Sâm, cô chẳng có lựa chọn nào khác nữa. Lê Mạn Nhu thay váy dạ hội đi tắm. Cô vừa ra ngoài đã thấy Kinh Tử Sâm ngồi dựa đầu giường, trên người khoác áo choàng tắm, tay cầm một quyển kinh tế học. Nhưng hình như anh đang ngẩn người. Lê Mạn Nhu nhìn gương mặt tuấn tú như điêu khắc của anh mà thoáng ngẩn ngơ. Kinh Tử Sâm thấy cô ra khỏi phòng tắm mà chậm chạp không có động tĩnh thì khép sách lại nhìn qua, ánh mắt hơi lạnh lùng: “Ra đây” Lê Mạn Nhu thầm hít sâu một hơi, vốn định giải thích với anh nhưng lúc bước tới trước giường lại thấy đèn phòng bị anh ấn tắt. Ngay sau đó, cổ tay bị anh dùng sức kéo mạnh! "A!" Lê Mạn Nhu không đề phòng, ngã thẳng vào lòng anh. “Thực hiện nghĩa vụ vợ chồng trước đã. Người anh nóng hừng hực. “Cái gì!” Cô bị dọa mất vía. Nhưng không chờ cô lấy lại tinh thần, Kinh Tử Sâm đã xoay người đè lên cô: “Nói đi, rốt cuộc cô là ai?” “Không phải tôi đã nói với anh rồi à?” Cô thử phản kháng nhưng bị ép không thể nhúc nhích: “Anh buông tôi ra trước đã!” Cô không dám nói to quá, sợ làm bọn trẻ nghe thấy. “Cô có quan hệ gì với Đinh Quang Viễn?” Anh hỏi thẳng. “... Tim Lê Mạn Nhu giật thót, tối nay ở sảnh tiệc chỉ ngẩn người một thoáng như vậy cũng bị anh phát hiện rồi à? Con người này đáng sợ quá! “Cô một mình trợ giúp người nghèo trong thôn thì sao có thể quen biết cô con gái ngọc ngà của chủ tịch thành phố được? Cô nói cô là Emma, chứng cứ đâu?” “Anh buông tôi ra!” Cô nói khẽ: “Anh thích tin hay không thì tùy!” Nhưng cơ thể Kinh Tử Sâm vẫn rắn chắc như bảy năm trước, cô giãy giụa đến mức nào cũng chỉ phí công. Cô bị anh đè ở dưới người, gần trong gang tấc cảm nhận được hô hấp nóng rực của anh làm trái tim cô sắp vọt lên tới cổ họng. “Tốt nhất là cô phải trả lời thành thật. Đừng để đến lúc tôi điều tra. “Làm như anh chưa từng điều tra ấy? Có mà anh không tra được thì có!” Lê Mạn Nhu ghét nhất thái độ trên cao nhìn xuống của anh: “Dựa vào đâu mà anh quen họ thì được còn tôi thì không? Tốt nhất anh đừng chọc cho tôi điên lên!” Kinh Tử Sâm có cảm giác cực mãnh liệt, trên người cô gái này cất giấu vô số bí mật. Mùi hương quen thuộc trên cơ thể cô khiến anh không khống chế được mà sa vào. Kinh Tử Sâm vươn tay cởi đai lưng áo choàng tắm của cô, hơi mang theo oán khí do bị đùa bỡn. “Anh... khốn nạn! Dừng tay lại!” “Tôi là chồng trên phương diện pháp luật của cô, đây là nghĩa vụ cô nên thực hiện. Thế là đêm nay, thỏ trắng nhỏ lại bị xói xám ăn sạch. Sáng sớm hôm sau... Cô vừa xuống tầng dưới đã gặp quản gia, trông anh ta như muốn nói gì với cô vậy.