Giao Ba Tận Nhà, Mẹ Mau Nhận Hàng Nhé! Kinh Tử Sâm

Lộ Mạn Mạn
Cập nhật:

 

Lê Mạn Nhu nhớ đến tối qua Kinh Tử Sâm nghi ngờ chuyện cô đạo nhái tác phẩm của Emma, nhớ lại những lời nói đó. Anh ấy tin hay không tin? Người đàn ông này hoàn toàn từ bỏ hôn nhân của mình sao? Định trói buộc cô và anh cả đời à? Mãi đến khi một đôi giày màu đỏ ập vào tầm mắt, Lê Mạn Nhu mới từ từ hoàn hồn, ngước mắt nhìn về phía chủ sở hữu của chiếc giày. Đây là một khuôn mặt vừa lạnh lùng kiêu ngạo vừa xa lạ, Ngọc Tịnh Thi nhìn từ trên cao xuống, trong đôi mắt xinh đẹp lạnh nhạt toát lên vẻ tàn nhẫn, cứ thế nhìn cô đăm đăm. Lê Mạn Nhu nhìn chiếc Bentley màu đỏ chói mắt đậu cách đó không xa, sao cô ta có thể vào đây? “Diễn đủ chưa?” Ngọc Tịnh Thi thu hồi tầm mắt, trào phúng hỏi: “Chẳng lẽ cô thực sự cho rằng một thôn trưởng giúp đỡ người nghèo có thể bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng sao?” Thái độ tràn ngập thù địch và ghen tị! Người ái mộ Kinh Tử Sâm hả? Lê Mạn Nhu tao nhã như đóa tường vi sau lưng, đôi môi hồng khẽ cong lên, chẳng thèm để ý tới cô ta. Ánh mắt Ngọc Tịnh Thi thật sâu: “Lê Mạn Nhu đúng không?” Trong mắt cô ta thoáng qua vẻ khinh thường: “Tôi không biết cô nghĩ thế nào, nhưng tôi rất hiểu cách nghĩ của Kinh Tử Sâm” Lê Mạn Nhu bình tĩnh hỏi: “Vậy cô nói thử tôi nghe xem? Tôi rửa tai lắng nghe. “Kinh Tử Sâm không có hứng thú với phụ nữ, trong lòng anh ấy luôn đặt sự nghiệp lên hàng đầu” “Rồi sao?” Giọng Ngọc Tịnh Thi mang theo vẻ chế giễu: “Scandal giữa anh ấy và cô ồn ào như vậy là vì muốn chống đối với dì Kinh, anh ấy chỉ không muốn kết hôn thôi!” Lê Mạn Nhu ung dung nhấp một ngụm trà gừng, thong thả mỉm cười, cũng chẳng để ý đến những câu này. Làm như cô cam tâm tình nguyện kết hôn không bằng. Thái độ dửng dưng của cô khiến Ngọc Tịnh Thi rất tức giận: “Tôi đang nói chuyện với cô đấy!” Lê Mạn Nhu ngồi trên xích đu, ngước mắt lên: “Tôi biết” “Vậy cô nghe thấy tôi nói gì không?” Ngọc Tịnh Thi càng phát điên thì Lê Mạn Nhu càng bình tĩnh. Chẳng phải muốn chọc giận cô sao? Muốn khiến cô nổi giận sao? Cô không giận đấy! Thế là Lê Mạn Nhu nhẹ nhàng đặt tách sứ xuống, mỉm cười hỏi cô ta: “Còn cô là thôn trưởng thôn nào? Nhà ở cạnh bờ biển hả? Sao lo nhiều chuyện thế” “Cô... Mí mắt Ngọc Tịnh Thi giật giật. “Cô muốn tôi có phản ứng gì đây?” Lê Mạn Nhu cười lắc đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn về phía cô ta: “Chẳng lẽ cô chưa từng nghe câu... bị chó cắn xong lại quay sang cắn lại chó à?” Ngọc Tịnh Thi tức điên, đưa tay muốn tát Lê Mạn Nhu một cái! Lê Mạn Nhu đứng lên bắt lấy cổ tay cô ta! Giơ cao bàn tay thon dài của cô ta lên giữa không trung! Quản gia vừa đi vào phòng khách thấy cảnh này, nơm nớp lo sợ bước nhanh tới! Ngón tay Lê Mạn Nhu dùng sức, thấy con ngươi người phụ nữ này co lại, đau sắp không chịu được. “Thả tay! Buông tôi ra!” Cô ta đau đến nghiến răng. “Ra tay với tôi thì cô sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu. Lê Mạn Nhu trừng mắt đẩy cô ta một cái, Ngọc Tịnh Thi bị đẩy lùi về sau mấy bước, chân đi giày cao gót suýt nữa bị trẹo. Cô lại biết võ ư? Điều này khiến Ngọc Tịnh Thi cảm thấy bất ngờ. “Hôm nay tôi đau eo, không chơi với cô nữa. Lê Mạn Nhu liếc cô ta, dời mắt nhìn về phía ga trải giường phơi nắng cách đó không xa, khóe môi khẽ rướn lên: “Thể lực Kinh Tử Sâm khỏe lắm, làm hại tôi cả đêm ngủ không ngon, ga giường đều bẩn hết cả, tôi phải về ngủ bù đây Lúc nhìn về phía Ngọc Tịnh Thi, Lê Mạn Nhu lại mang theo vài phần cảnh cáo: “Nếu cô cảm thấy chuyện anh ấy cưới tôi khiến cô tức giận, vậy cục tức này cô cứ đi tìm anh ấy mà xả!” “Cô đứng lại đó!” Ngọc Tịnh Thi thở hổn hển: “Đau lưng mỏi eo là do làm việc trong ruộng quá lâu nên mới để lại mầm bệnh chứ gì! Cô tưởng mặc được bộ lễ phục là sẽ biến thành công chúa à! Phụ nữ quê mùa mãi mãi là phụ nữ quê mùa! Cô hoàn toàn không xứng với anh ấy!” “Tôi không xứng, nhưng anh ấy cũng đã cưới tôi rồi, cô có thể làm gì đây?” Lê Mạn Nhu kiêu ngạo bước từng bước vào phòng khách, cũng không quay đầu lại. “Cô...!” Quản gia vội vã đi tới chỗ Ngọc Tịnh Thi: “Ngọc tổng” Tình cảnh này khiến anh ta vô cùng ngạc nhiên. “Ngọc tổng, chuyện của cậu Kinh và mợ chủ tôi không tiện trả lời cô đâu.” Quản gia Thẩm bình tĩnh đáp với nét mặt hiền từ: “Hôm nay cô quậy một trận thế này, chỉ e sau này muốn vào vịnh Phỉ Thúy cũng khó.