Giao Ba Tận Nhà, Mẹ Mau Nhận Hàng Nhé! Kinh Tử Sâm

Lộ Mạn Mạn
Cập nhật:

 

“Nhưng mà không có thời hạn ly hôn, không phải sao?” Quản gia nói: “Trong lòng tôi, mợ chủ chính là mợ Kinh, mợ chủ là liều thuốc của cậu ấy, có thể chữa khỏi bệnh dạ dày của cậu ấy” Đối mặt với ánh mắt chờ đợi của quản gia, Lê Mạn Nhu không nhịn được mà nở nụ cười nhạt: “Cảm ơn anh đã nói với tôi những điều này, chuyện tình cảm cứ để thuận theo tự nhiên thôi, chủ yếu là bọn trẻ có thể mạnh khỏe trưởng thành. “Vậy nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi làm việc trước đây.” Cô gật đầu, quản gia xoay người rời đi. Chẳng bao lâu sau, điện thoại reo lên, Lê Mạn Nhu lấy ra xem thì là Hàn Thiên Di gọi đến. Cô bắt máy: “Có chuyện gì thế?” “Bạn học Mạn Nhu, mình muốn mời bạn uống cốc cà phê tán gẫu, bạn có thời gian không?” Giọng nói như chuông bạc của cô gái truyền tới, dường như lúc nào cô ấy cũng vui vẻ như vậy, cũng không biết vui vì điều gì nữa. “Không có thời gian. “Đừng như vậy mà!” Cô ấy chuyển chủ đề, nói một cách vô cùng trịnh trọng. “Chồng cậu vừa mới tới tìm tớ! Cậu có biết anh ta tìm mình làm gì không? Là chuyện liên quan đến cậu, nếu muốn biết thì đi đến địa chỉ tớ đã gửi trên Zalo! Tớ đợi cậu đấy nhé! Bye bye!” Ban đầu Lê Mạn Nhu hơi sửng sốt, nhưng nghĩ kĩ lại thì chút tò mò trong lòng cũng tắt ngúm. Đi thì sao? Cũng đã hỏi rồi, hơn nữa tìm Hàn Thiên Di thì có thể hỏi được gì? Hôm nay cô không muốn ra ngoài, buổi chiều còn có một thử thách, phải gặp bà mẹ chồng thoát chết trong gang tấc, tính tình cổ quái kia nữa! Vậy nên cô thay quần áo, đợi Kinh Tử Sâm đi làm về. Nghĩ tới tuổi tác của Kinh Tử Sâm, trong lòng Lê Mạn Nhu cảm thấy hơi lấn cấn, hơn những mười hai tuổi! Dựa vào sắc đẹp và trí thông minh của cô, dù thế nào cũng phải tìm một chàng trai trẻ chứ! Không ngờ lại đăng ký kết hôn với một ông chú mất rồi! Thật không dám nghĩ Nửa tiếng sau, điện thoại lại lần nữa reo lên, vẫn là Hàn Thiên Di gọi tới. Lê Mạn Nhu mỉm cười, bắt máy: “Nói đi. “Cậu bị kẹt xe hả?” Cô ta hỏi: “Cậu đâu rồi?” “Ở nhà thì sao mà kẹt xe được?” Lê Mạn Nhu ngồi trên sô pha trước cửa sổ phòng làm việc của Kinh Tử Sâm để tắm nắng: “Cậu nói đi, anh ấy tìm cậu hỏi những gì?” “Cậu không sợ tớ tiết lộ thân phận của cậu ra sao?” “Tớ đã thừa nhận thân phận của tớ chưa?” Giọng điệu của Lê Mạn Nhu nhẹ nhàng: “Hàn Thiên Di, nếu cậu còn dám vạch áo của tớ thì tớ sẽ quay trở lại thái độ như nửa năm trước đối với cậu! Đừng nghĩ tới chuyện làm bạn nữa. “Đừng, đừng mà!” Cô gái ở đầu dây bên kia gọi: “Tớ biết cậu không muốn quá thân cận với hai giới chính trị và kinh doanh, nhưng cậu cũng kết hôn với Kinh Tử Sâm rồi mà!” “Vì vậy nên tớ càng phải tránh xa cậu ra. Lê Mạn Nhu bình tĩnh nói. “Thôi được được được, tớ hiểu rồi. Kinh Tử Sâm có thể đang điều tra lai lịch của cậu. Đối phương nghiêm túc nhắc nhở: “Tớ không hề nói cậu chính là Emma. “Tớ cũng chưa bao giờ thừa nhận mình là Emma. Lê Mạn Nhu nhếch khóe môi: “Cứ để anh ấy điều tra đi, tớ cũng đâu có phạm pháp, không có gì đáng để điều tra cả. Thiên Di, cảm ơn cậu. “Thế không thể thừa nhận với mình tớ thôi à?” Hàn Thiên Di muốn một câu chắc chắn. “Chẳng có gì để thừa nhận cả, nhớ lấy, muốn tiếp tục làm bạn thì đừng vạch áo của tớ. “Tuân lệnh!” Sau khi cúp máy, trong đôi mắt trong veo của Lê Mạn Nhu thoáng qua vẻ suy nghĩ sâu xa, Kinh Tử Sâm điều tra chỉ cô là chuyện sớm muộn thôi. Sao anh có thể giữ một người không rõ lai lịch gốc gác ở bên cạnh? Hơn nữa còn chung chăn gối? Tại tập đoàn Kinh Thị, trong phòng làm việc của tổng giám đốc. Kinh Tử Sâm ngồi trên chiếc ghế được thiết kế riêng, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra vẻ chán nản. Mạc Tử Văn đứng bên cạnh anh, sắc mặt trầm trọng. Vừa nãy kiểm tra ra Lê Mạn Nhu đang nói chuyện điện thoại, nhưng không tra ra được đối phương là ai, và nội dung là gì. “Tổng giám đốc. Mạc Tử Văn mạnh dạn khuyên nhủ: “Anh để một người như vậy ở bên cạnh... liệu có phải là quyết định sai lầm không?” Kinh Tử Sâm không trả lời. Mạc Tử Văn lại nói: “Rõ ràng điện thoại của cô ấy được bảo vệ bởi công nghệ tinh vi, không phải là người bình thường” Thủ đoạn sấm chớp của tập đoàn Kinh Thị ở Ninh Hải không ai không biết, cho đến nay vẫn chưa có ai mà Kinh Tử Sâm không tra ra được! Nhưng về chuyện của Lê Mạn Nhu, trong lòng Kinh Tử Sâm đã phải chịu đả kích. “Tổng giám đốc, xin lỗi anh, tôi chỉ lo cho anh, lo cho công ty thôi..” Mạc Tử Văn nói thật lòng. Đôi môi mỏng của Kinh Tử Sâm khẽ mở: “Tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi” Rốt cuộc cô ấy là ai?