Giao Ba Tận Nhà, Mẹ Mau Nhận Hàng Nhé! Kinh Tử Sâm

Lộ Mạn Mạn
Cập nhật:

 

Vừa vào nhà, chưa kịp chào hỏi mà đã khuyên họ ly hôn là sao? Lê Mạn Nhu hiểu ngay tình cảnh hiện tại của mình. Cô không tiếp lời mà nhìn sang người đàn ông vững chãi tựa Thái Sơn bên cạnh. “Cô đừng nhìn nó” Kinh Tế Ngọc nghiêm nghị bảo: “Con tôi và Ngọc Tịnh Thi mới là cặp vợ chồng xứng đôi vừa lứa. Mặc dù tôi không biết cô đã mang thai con tôi bằng cách nào, tôi cũng chưa chắc nó là con ai, nhưng tôi nói thẳng lập trường của tôi ngay từ đầu nhé. Tôi không chấp nhận cô! Nhà họ Kinh sẵn sàng nuôi bọn nhỏ, chúng tôi cũng sẵn sàng bồi thường chi phí những năm qua cho cô. Kinh Tử Sâm giữ im lặng, Lê Mạn Nhu không đoán được anh đang nghĩ gì. “Tôi không làm chủ được chuyện này đâu. Lê Mạn Nhu đành phải tự trả lời: “Phải hỏi con trai bà chứ, dù gì anh ấy cũng là người chủ động ngỏ ý kết hôn với tôi mà." Kinh Tế Ngọc chướng cái giọng điệu này kinh khủng! Đúng là không xem người lớn ra gì mà! “Tôi đang hỏi ý kiến cô! Không hỏi nó!” “Mẹ, hôn nhân không phải trò đùa. Chất giọng của Kinh Tử Sâm đầy uy nghiêm trong khi anh không hề tỏ ra giận dữ, khiến người ta tưởng chừng không thể chống cự được: “Con đã cân nhắc kỹ càng rồi mới kết hôn, hôm nay con dẫn cô ấy về là vì muốn nói với mẹ rằng, con không thể cưới Ngọc Tịnh Thi được. “Con à!” Kinh Tế Ngọc lên cơn tăng xông, cặp mắt ngập tràn sự khó tin: “Con cưới bừa một người phụ nữ về chỉ vì không muốn kết hôn với Tịnh Thi ư?" “Con không cưới bừa. Anh nhấn mạnh: “Cô ấy là mẹ ruột của con con, không ai thích hợp làm vợ con hơn cô ấy. Kinh Tố Ngọc tức đến mức ôm ngực, giúp việc Lạc Vân vội vàng đỡ bà ta. Kinh Tử Sâm củi người chào, sau đó dẫn Lê Mạn Nhu rời khỏi đây. Lê Mạn Nhu không yên tâm, ngoảnh đầu lại xem thế nào, nhưng bước chân của Kinh Tử Sâm vô cùng kiên quyết. Lên xe lại, Lê Mạn Nhu ngồi cạnh anh, bình tĩnh suy xét lại vụ việc. Anh đang chống đối mẹ mình... Chỉ vì anh không muốn cưới Ngọc Tịnh Thi nên mới gấp gáp đi đăng ký kết hôn với cô. Quá hoang đường! Chiếc Lamborghini dừng trước biệt thự vịnh Phỉ Thúy. Sau khi xuống xe, Kinh Tử Sâm đi thẳng một mạch về phía phòng khách. Lúc Lê Mạn Nhu xuống thì anh đã sắp vào phòng khách rồi. Kinh Tử Sâm lên lầu, tiêm dịch dinh dưỡng vào tĩnh mạch rồi vào thư phòng. Tối đến, Lê Mạn Nhu ăn tối cùng với các con. “Người máy ba tặng hay lắm ạ, thông minh lắm! Giọng cũng đáng yêu nữa!” Minh Triết vẫn còn hào hứng lắm: “Mẹ, bạn nhỏ ấy thông thái lắm, tối nay con muốn ôm bạn ấy ngủ!” “Của con là màu hồng, con cũng thích lắm!” Nụ cười của Bảo Ngọc có phần e thẹn: “Mẹ, quản gia Thẩm nói ba tặng mẹ hoa hồng, có phải ông ấy phải lòng mẹ rồi không ạ?” “Ba yêu mẹ là chuyện bình thường mà?” Minh Triết nói tiếp: “Mạn Nhu nhà ta đáng yêu biết bao!” Lê Mạn Nhu mỉm cười nhìn các con: “Sắp đến giờ ăn rồi, trật tự nào” “Mẹ ơi, bà nội nạt mẹ ạ?” “Đừng nói nữa, ăn cơm đi!” Phòng làm việc ở tầng trên hết sức yên tĩnh. Kinh Tử Sâm ngồi trước bàn làm việc, ngón tay thon dài đẹp mắt gõ bàn phím. Bộ trang sức hoàng gia Anh đặt làm riêng cho dịp năm mới này là dự án trọng điểm của tập đoàn Kinh Thị vào tháng tới. Vì vậy, anh đang lên kế hoạch tổng thể để tổ chức cuộc họp càng sớm càng tốt, nhằm phân công nhiệm vụ cho bộ phận thiết kế. Tập đoàn vàng bạc đá quý Kinh Thị là bức tượng đài không ai có thể sánh bằng trong ngành, nhưng vẫn có một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ - công ty R-Alan. Mãi đến hai năm trở lại đây, tập đoàn vàng bạc đá quý Kinh Thị mới vượt qua họ. Ăn tối xong, Lê Mạn Nhu kể truyện cổ tích cho các con nghe. Sau đó, thím Chu tắm cho bọn trẻ, Lê Mạn Nhu dẫn chúng lên giường. Mười giờ tối. Cô đi vào phòng ngủ chính, không thấy bóng dáng Kinh Tử Sâm trong này đâu. Sau một hồi nghĩ ngợi, cô đi tới trước cửa phòng làm việc. Bốn bề yên ắng đến kỳ lạ, cũng chẳng nghe thấy bất kỳ tiếng động nào vọng lại từ trong phòng. Lê Mạn Nhu nhẹ nhàng kề sát tai vào cửa để nghe ngóng động tĩnh bên trong. Khổ nỗi cô chưa kịp đứng vững thì cánh cửa đang khép hờ mở bật ra, cô mất thăng bằng, nhào vào lồng ngực kiên cố của Kinh Tử Sâm, hai tay ôm eo anh theo quán tính! Kinh Tử Sâm làm lơ sự bối rối của cô, đi lướt qua, không gặng hỏi để làm rõ hành động của cô.