Giao Ba Tận Nhà, Mẹ Mau Nhận Hàng Nhé! Kinh Tử Sâm
Lê Mạn Nhu sửng sốt, anh nói vậy là có ý gì? “Cô có thể về thôn, làm chuyện cô muốn làm, có thể đến đây thăm con bất cứ lúc nào. Dường như Kinh Tử Sâm đã cân nhắc kỹ lưỡng. Lê Mạn Nhu không đoán được anh đang nghĩ gì. Anh muốn đuổi cô đi ư? “Thế... có ly dị không?” Cô nhẹ nhàng hỏi. Kinh Tử Sâm gõ đầu cô, giọng lạnh đi hẳn: “Hỏi gì vậy? Lúc nãy tôi có nói ly dị không?” “” Nằm trong lòng anh, Lê Mạn Nhu ngước lên, thấp thoáng thấy đường xương quai hàm của ai kia. Thật ra như vậy cũng không có gì là không tốt, ở đây thì cũng chỉ ngồi không suốt ngày. Quá vô nghĩa. Sáng sớm hôm sau. Lê Mạn Nhu thức dậy từ rất sớm, phát hiện mình còn nằm trong lòng anh. Còn anh thì vẫn giữ nguyên tư thế lúc ngủ thiếp đi hôm qua. Mượn ánh sáng nửa mờ nửa tỏ lúc rạng đông, cô cẩn thận rời giường, không đánh thức anh. Xuống lầu, cô vào nhà bếp. Lê Mạn Nhu vừa đi là Kinh Tử Sâm tỉnh giấc ngay, anh thay quần áo, sang phòng bên cạnh để tiêm tĩnh mạch cho mình. Đôi mắt sâu thăm thẳm của anh không chứa đựng bất cứ cảm xúc nào. Thật ra anh có lý do riêng khi bảo cô rời khỏi đây. Phòng ăn ở tầng một được trang trí theo phong cách thời thượng, đầy tinh tế. Khi Lê Mạn Nhu bưng hai bát mì cuối cùng ra khỏi nhà bếp, qua cửa sổ, cô nhìn thấy Kinh Tử Sâm lên chiếc Lamborghini. Tài xế đóng cửa xe cho anh rồi vòng về ghế lái. Không lâu sau, chiếc xe rời khỏi đây. Cô đã nấu bốn bát mì tôm cà chua trứng rồi mà, sao anh lại... Không biết sao, nhớ lại những gì Kinh Tử Sâm đã nói hôm qua, cô có phần bất an. Anh sẽ cướp con khỏi cô ư? Trên đường đến công ty, Kinh Tử Sâm lấy điện thoại ra gọi cho một số điện thoại, trầm giọng ra lệnh: “Từ hôm nay trở đi, theo dõi sát sao mọi hành động của mợ chủ, báo cáo việc làm vào ban ngày của cô ấy mỗi tối. Ăn sáng xong, thím Chu đưa cặp mới cho bọn trẻ, hào hứng reo lên: “Cậu Minh Triết, cô Bảo Ngọc, ngày mai sẽ đi nhà trẻ mới rồi, cô cậu có muốn chuẩn bị gì không ạ? Tôi sẽ lên lầu chuẩn bị cùng với cô cậu!” “Mẹ!” Minh Triết chạy lại chỗ Lê Mạn Nhu, cất giọng trong trẻo, êm tai: “Ngày mai ba có thời gian đưa bọn con đi nhà trẻ không ạ?” “Mẹ không biết nữa, dạo này ba hơi nhiều việc. “Con muốn ba và mẹ dẫn bọn con đi!” Minh Triết tuyên bố: “Bây giờ chúng con đã có ba rồi! Không thể bị bạn mới cười được!” Bảo Ngọc quơ tay cô, làm nũng: “Mẹ cũng phải đưa bọn con đi học đó ạ! Đi cùng với ba luôn!” Lê Mạn Nhu xoa đầu bọn nhỏ, mỉm cười gật đầu: “Được rồi, hai đứa mau lên lầu soạn cặp với thím Chu đi!” Bọn trẻ phấn khích lên lầu. Dõi theo hai bóng người đáng yêu kia, không hiểu sao tâm trạng của cô có phần trĩu nặng. Sau một hồi do dữ, cô cầm điện thoại, gọi cho Kinh Tử Sâm. Cuộc gọi được kết nối, đối phương không nói không rằng, Lê Mạn Nhu nhẹ nhàng bảo: “Ngày mai là ngày đầu tiên bọn nhỏ đi học, bọn chúng muốn tôi và anh cùng dẫn chúng đi, nên... ngày mốt tôi hẵng đi được không?” “Ý tôi không phải đuổi cô đi. Giọng Kinh Tử Sâm đầy bình tĩnh: “Tôi chỉ không ràng buộc cô nữa thôi, cô tự do rồi, hiểu chưa? Cô muốn đi thì đi, muốn ở lại thì ở lại. “... Lê Mạn Nhu lặng thinh. Là sao? “Miễn là cô làm tốt bổn phận như trong thỏa thuận” Kinh Tử Sâm nhấn mạnh một lần nữa: “Với tư cách là mợ chủ nhà họ Kinh, cô không được gây ra bất kỳ tai tiếng nào. Tôi không mong cô gây ra bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến danh dự của nhà họ Kinh, điều tôi quan tâm chỉ có vậy” Dứt lời, Kinh Tử Sâm cúp điện thoại ngang. Lê Mạn Nhu bình tĩnh phân tích. Thật ra cô hiểu tâm lý anh, Kinh Tử Sâm là ông vua đứng trên đỉnh cao Ninh Hải, phải gánh trên vai nhiều danh thơm tiếng tốt và sứ mệnh, bởi vậy anh không thể thiếu cảnh giác được.