Giao Ba Tận Nhà, Mẹ Mau Nhận Hàng Nhé! Kinh Tử Sâm
Kinh Tử Sâm chưa uống hết tách cà phê thì đã đặt nó xuống bàn trà, còn mình rời khỏi phòng làm việc. Anh gặp Mạc Tử Văn ở cửa thang máy: “Tôi tan tầm rồi. Anh thông báo: “Có việc gì thì cậu cứ xử lý.” Mạc Tử Văn nhìn theo bóng lưng síp bước vào thang máy, cửa thang máy đóng lại, số tầng hiển thị trên thang máy cũng giảm dần. Hôm nay tổng giám đốc bị gì thế? Kể từ lúc từ nhà trẻ quay về thì rất khác thường. Trên đường về nhà, Kinh Tử Sâm ngồi ở sau xe, đầu óc trống rỗng, dời tầm mắt ngắm nhìn khung cảnh ngoài xe, không ai biết anh đang nghĩ gì. Mãi đến khi chiếc Lamborghini đậu trong sân của vịnh Phỉ Thúy thì Kinh Tử Sâm mới phục hồi tinh thần. Sau khi xuống xe bước vào phòng khách, anh không thấy bóng dáng Lê Mạn Nhu đâu cả, sắc mặt của anh vẫn ổn. Minh Triết và Bảo Ngọc đã tan học về nhà, đang kéo thím Chu kể chuyện cổ tích cho hai đứa nghe. "Ba!" Thấy anh quay về, bọn nhỏ mừng rỡ: “Hôm nay ba không tăng ca sao ạ?” Gương mặt bé xinh nở nụ cười tươi tắn. “Ba không tăng ca. Kinh Tử Sâm nhìn khắp mọi nơi, sau đó nhìn quản gia Thẩm: “Lê Mạn Nhu ở đâu?” “Mợ chủ đã quay về thôn Đông Mai rồi ạ. “... Anh nghe vậy thì thoáng không vui. Có nghĩa là đêm nay anh không thể ăn bữa tối do chính tay cô nấu rồi... Anh rất nhớ mùi vị từng món ăn do cô làm ra nên mới về sớm. Kinh Tử Sâm lên lầu, ngồi trong phòng sách không thể nào tập trung làm việc được. Dạ dày của anh bắt đầu đình công, rất nhớ mùi vị của thức ăn sặc mùi khói bếp. Thôn Đông Mai, nơi ngập tràn hoa hướng dương nở rộ, ánh chiều tà đã ngả về phía tây, khung cảnh vô cùng thoải mái. Trong căn phòng trúc tĩnh mịch, Lê Mạn Nhu ngồi trên băng ghế nhỏ, kiên nhẫn khâu lại vết thương giúp chú Lý trong thôn. Chú Lý nằm trên ghế, cái chậu dưới ghế chứa đầy bông băng nhuộm đầy máu tươi. Lâm Vĩnh Thụy đứng bên cạnh đưa dụng cụ cho cô, hai thầy trò phối hợp ăn ý với nhau. “Chú đau không?” Lê Mạn Nhu vừa khâu vết thương vừa hỏi: “Chú Lý, chỉ cần chịu thêm chút nữa là ổn rồi" Chú Lý lắc đầu, cố nặn ra nụ cười: “Sau khi cháu cho chú uống thuốc thì không đau nữa, trước khi cháu đến, chú đau như chết đi sống lại. Cảm ơn cháu. “Chú khách sáo với cháu làm gì?” Lê Mạn Nhu cẩn thận trả lời: “Sau này chúng ta nên tổ chức gọi đám trẻ trong thôn lại, bảo đám trẻ cần không được ném những món đồ thủy tinh xuống ruộng, bằng không vết thương sâu cỡ này, suýt nữa đã động tới gân cốt. Chú Lý lo lắng hỏi: “Cháu đã bước chân vào danh gia vọng tộc rồi đúng không?” Lê Mạn Nhu ngước nhìn ông ấy: “Sao chú quan tâm đến cháu?” Cô tiếp tục khâu vết thương cho ông ấy: “Chú đừng xem tin tức rồi đoán mò, sự việc không phải như vậy” Trái tim của chú Lý siết chặt: “Người đàn ông đó có ép buộc cháu không?” “Không hề. “Cậu ấy đối xử với Minh Triết và Bảo Ngọc thế nào? Các cháu ở nơi đó quen chưa? Cậu ấy có khuynh hướng bạo lực hay không?" Chú Lý hỏi liên mềm: “Nghe nói cậu ấy là tay bạo quân trên thương trường, không gần nữ sắc, không phải hạng tầm thường” Lâm Vĩnh Thụy nhẹ nhàng cầm khăn lau mồ hôi trên trán cho Lê Mạn Nhu. “Anh ấy không giống những gì mọi người đã nói, anh ấy rất bình thường. Lê Mạn Nhu nhẹ nhàng quấn chặt băng gạt, khâu vết thương lại: “Được rồi, hai tuần kế tiếp không được động vào nước lạnh, chú phải dưỡng thương, đừng lo làm việc đấy nhé. Dứt lời, Lê Mạn Nhu vô tình ngước lên thì giật mình khi thấy Kinh Tử Sâm đứng ở cửa. Giống hệt ảo giác. Cô bắt gặp sự khó chịu bên trong đôi mắt lạnh lẽo của anh. Chú Lý nhìn thấy Kinh Tử Sâm thì không dám tin vào mắt mình, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Một người đàn ông tôn quý như anh sẽ đến thôn của họ thật ư? Đây không phải ảo giác? Chú Lý hoàn toàn sững sờ. Lâm Vĩnh Thụy cũng kinh ngạc không kém, nhìn anh bằng ánh mắt không dám tin. Kinh Tử Sâm đứng ở cửa ra vào, mày kiếm mắt sáng, gương mặt điển trai, tỏa ra hơi lạnh như băng và xa cách, không ai biết anh đến đây từ bao giờ. Lê Mạn Nhu hoàn hồn nói với Lâm Vĩnh Thụy: “Cậu cõng chú Lý về đi. “Được” Lâm Vĩnh Thụy nhìn Kinh Tử Sâm vài lần, nhìn mãi vẫn không vừa mắt, bởi vì anh đã cướp Minh Triết và Bảo Ngọc, còn cướp cả thầy của anh ta đi. Lâm Vĩnh Thụy cõng chú Lý ra cửa, Lê Mạn Nhu còn quan tâm dặn dò vài câu. Kinh Tử Sâm bèn bước vào trong phòng, nhường ra một lối đi. Lâm Vĩnh Thụy cõng chú Lý đi xa, trong phòng chỉ còn lại mỗi cô và anh. “Anh... Không phải anh đã nói cho phép tôi tự do đi lại sao?” Lê Mạn Nhu nhìn anh: “Anh đến đây làm gì?” Người đàn ông không trả lời mà chỉ yên lặng nhìn cô, khiến Lê Mạn Nhu cảm giác xung quanh như sóng to gió lớn. “ỤC ục, ục ục. Cô chuyển mắt đến bụng anh, lại nhìn vào gương mặt đen sì của ai kia, sau đó bước đến gần anh, cúi người dán tai lên bụng của anh, cố gắng lắng nghe âm thanh vừa rồi. “Anh đói bụng đấy ư?” Lê Mạn Nhu ngước lên, có phần kinh ngạc: “Anh muốn ăn thức ăn do tôi nấu đúng chứ?”