Giao Ba Tận Nhà, Mẹ Mau Nhận Hàng Nhé! Kinh Tử Sâm
Trong phòng ngủ bên cạnh, Minh Triết và Bảo Ngọc đã dậy sau khi giả vờ ngủ. Minh Triết cầm máy tính bảng, ngồi xếp bằng, thao tác bằng ngón tay nhỏ nhắn, trên màn hình là những chuỗi dữ liệu mà người khác không hiểu. Bảo Ngọc bưng hai cốc sữa tới, đặt một cốc trước mặt cậu bé: “Anh, anh sẽ không gây rắc rối cho Ba chứ?” “Anh đang xử lý rắc rối lớn giúp ba. Minh Triết mắng: "Tập đoàn R-Alan đúng là rác rưởi, không sửa server của mình mà cứ tìm vị trí của ngài Triết đây, hừ! Tìm được thì sao? Ăn anh được chắc?” Đóa Đoá lo lắng: “Anh, có nên nói với ba không?” “Không được nói với ba!” “Vâng vâng vâng, em không nói là được. Bảo Ngọc rất ngoan. Đêm khuya dần... Trong phòng ngủ chính, xung quanh tĩnh lặng, đèn ngủ toả ánh sáng vàng ấm áp. Sau khi bị hành một đợt, Lê Mạn Nhu nằm cạnh anh, hai người cách một khoảng ngắn. Rõ ràng anh đang đề phòng cô, nhưng vẫn không nhịn được mà ngủ với cô... Thấy cô và Lâm Vĩnh Thụy ở cạnh nhau, tự dưng Kinh Tử Sâm khó chịu, anh cũng không biết mình bị gì. Sáng sớm hôm sau. Sau khi tỉnh lại, Lê Mạn Nhu thấy anh vẫn nằm cạnh mình, không khỏi nghĩ tới vết sẹo ở lưng anh. Kinh Tử Sâm nhận ra suy nghĩ của cô, bèn hỏi: “Hồi trước cô không phát hiện à?” “.” Cô im lặng. “Vì hồi trước cô chưa từng ôm tôi” Kinh Tử Sâm rời giường. Nhìn anh bình thản thay quần áo rồi ra khỏi phòng ngủ, nhìn cánh cửa đã đóng kia, Lê Mạn Nhu hoàn hồn. “Vì hồi trước cô chưa từng ôm tôi” Dường như lời anh nói vẫn văng vẳng bên tai cô. Đừng bảo trừ cô ra, cũng không có ai biết anh bị thương nhé? Hồi nãy giọng anh toát lên vẻ cô độc khó hiểu, Lê Mạn Nhu nằm trên giường, chìm vào suy tư... Trong căn phòng bên cạnh, Kinh Tử Sâm lấy hộp ra, thành thạo chế thuốc rồi bình tĩnh tiêm vào tĩnh mạch mình. “Cậu Kinh” Quản gia đang đợi trong phòng khách, thấy anh xuống tầng: “Không ăn sáng trước khi đi à?" “Cô ấy chưa dậy” Kinh Tử Sâm ra khỏi phòng khách. Quản gia Thẩm thấy tiếc nuối, anh ta đã học tay nghề của mợ chủ, nhưng vẫn không đúng ý cậu Kinh, chẳng biết bước nào có vấn đề. Không thể để mợ chủ vào bếp mãi. Quản gia Thẩm rất lo cho sức khoẻ của Kinh Tử Sâm, mong rằng một ngày nào đó, anh có thể ăn uống như người bình thường. Trong phòng ngủ chính trên tầng, Lê Mạn Nhu mặc váy ngủ, đi chân trần, đứng trước cửa sổ, thấy tài xế mở cửa xe Lamborghini cho anh, nhìn Kinh Tử Sâm lên xe, rồi thấy chiếc xe đi khuất. Cô thay đồ rồi xuống tầng, Minh Triết và Bảo Ngọc cũng đã dậy. “Mẹ, mẹ nấu mì cho ba hàng ngày được không? Như thế thì ba có thể ăn sáng cùng bọn con rồi” Cậu bé có vẻ hụt hẫng. “Được.” Lê Mạn Nhu dịu dàng nói: “Mau ăn sáng đi, ăn xong còn tới trường” Ánh nắng ấm áp chiếu trong sân, sau bữa sáng, Lê Mạn Nhu đưa bọn trẻ lên xe. Quản gia Thẩm phục vụ họ, sau khi xe chạy, anh ta không nhịn được mà nhờ: “Mợ chủ, có thể phiền cô nấu mì cho anh Kinh hàng ngày được không?” Lê Mạn Nhu nhìn về phía anh ta, anh ta cũng nghĩ như bọn trẻ à? Quản gia Thẩm giải thích: “Tôi xót anh ấy thật, bao năm qua, anh ấy không ăn gì, cuối cùng cũng ăn được đồ cô nấu, tình trạng đã chuyển biến tốt, tôi không mong nó lại tệ đi.. Xin hãy hiểu cho tấm lòng của “cha già”. “Được.” Cô dễ dàng đồng ý như khi đồng ý với con trai. Hai người quay người, bước vào phòng khách, lúc này, một chiếc xe lạ đã được cho qua, chạy từ cổng vào sân, vững vàng đỗ trước biệt thự.