Giao Ba Tận Nhà, Mẹ Mau Nhận Hàng Nhé! Kinh Tử Sâm
Lê Mạn Nhu ngây ngẩn, nhìn anh đầy ngạc nhiên: “Sao anh sợ độ cao mà không nói? Chúng ta có thể bỏ qua trò này mà!” Kinh Tử Sâm nhìn cô, không nói gì. “Quả thực đến chết vẫn sĩ diện!” Cô không nhịn được châm chọc. Kinh Tử Sâm rất muốn đánh cô nhưng dạ dày lại quặn lên, anh đành phải tiếp tục ôm thùng rác nôn khan. Vẻ mặt tài xế đau lòng. Lê Mạn Nhu không nhìn nổi nữa, đưa tay vuốt lưng cho anh: “Được rồi, là lỗi của tôi đã không hỏi ý anh. Nhưng anh đã là người lớn rồi, phải biết cách từ chối chứ” " “Câm miệng cho tôi” Kinh Tử Sâm ôm ngực, ho khan hai tiếng. Cách đó không xa, Ngọc Tịnh Thi vô cùng không tình nguyện nhìn hình ảnh này. Cô ta tới tìm cảm hứng thiết kế nhưng lại nhìn thấy Kinh Tử Sâm và Lê Mạn Nhu... Ngọc Tịnh Thi đứng vững, không quá kinh ngạc, dường như máu trong cơ thể đã đông cứng lại. Khi cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, Ngọc Tịnh Thi cảm thấy mắt cay cay. Ngọc Tịnh Thi nhìn Lê Mạn Nhu vuốt lưng cho Kinh Tử Sâm, đỡ anh như không có ai ở đó làm cả người cô ta cứng đồ, như thể có thứ gì đó đang âm thầm vỡ vun... Tất cả niềm tin trong lòng sụp đổ trong chớp mắt. Nước mắt dâng đầy trong hốc mắt. Tại sao cô ta cố gắng suốt ngày đêm mà vẫn không thể bắt kịp tốc độ phát triển tình cảm của bọn họ... Kinh Tử Sâm là người cao ngạo đến mức nào cơ chứ? Vậy mà người sợ độ cao như anh lại chơi tàu lượn siêu tốc cùng Lê Mạn Nhu, bị nôn mửa đến mức này làm Ngọc Tịnh Thi thực sự rất đau lòng. Nếu Kinh Tử Sâm bị truyền thông chụp được thì hình tượng tổng giám đốc bá đạo của anh sẽ bị phá hủy. “Anh đã đỡ hơn chút nào chưa?" Lê Mạn Nhu cũng hơi lo lắng khi thấy anh khó chịu như thế: “Hay là đi về nhé?” Kinh Tử Sâm đảo mắt, khuôn mặt lạnh lùng ngạo mạn, vẻ mặt không có độ ẩm nào. “.” Cô lại ngậm miệng. Kinh Tử Sâm thu hồi ánh mắt lại, tiếp tục súc miệng. Sau đó, anh đưa trả cái chai trong tay cho tài xé, ném tờ giấy lau miệng đi rồi bước về phía trước. “. ” Lê Mạn Nhu nhìn anh rồi vội vàng đi theo. Tài xế đi theo sau lưng hai người như cái bóng đèn. Ngọc Tịnh Thi giữ vẻ mặt bình tĩnh nhìn bọn họ đi xa, hai chân cô ta nặng như chì. Trực giác mách bảo cô ta rằng Kinh Tử Sâm đã yêu người phụ nữ quê mùa này. Người không gần gũi với phụ nữ như anh không thể đối xử tốt với một người phụ nữ như vậy được. Kinh Tử Sâm đi một vòng khắp công viên giải trí, Lê Mạn Nhu vẫn đi theo sau anh. Thỉnh thoảng cô đưa mắt nhìn anh, không biết anh muốn làm gì. Ánh mắt Lê Mạn Nhu bắt gặp một ông lão bán kẹo hồ lô cách đó không xa. Những xiên kẹo hồ lô như đang phát sáng lấp lánh dưới ánh nắng. Đó là hương vị của tuổi thơ, xiên kẹo được gói ghém rất đẹp mắt làm Lê Mạn Nhu không nhịn được mà nhìn vài lần. Kinh Tử Sâm nhận ra chi tiết này, bèn hỏi: “Muốn không?” “Cái gì cơ?” Cô hơi không phản ứng kịp. “Xiên kẹo hồ lô” “Anh đừng hỏi tôi muốn hay không, mua là muốn, hỏi là không muốn rồi!” Cô lý luận. Anh không phản bác được:“. ” Lúc này, ông lão đã đi tới. Kinh Tử Sâm đưa tay cầm một xiên kẹo hồ lô, tài xế phía sau nhanh chóng đi lên quét mã thanh toán. Ngọc Tịnh Thi đi theo ba người thấy Kinh Tử Sâm đưa kẹo hồ lô cho Lê Mạn Nhu thì lập tức tỉnh táo lại. Người phụ nữ kia giống như một cô gái nhỏ hạnh phúc, cẩn thận bóc giấy gói kẹo ra. Cô đưa viên đầu tiên đến trước môi Kinh Tử Sâm, anh ngửa ra sau: “Tôi không ăn. “Không ăn thì khỏi!” Lê Mạn Nhu cho viên kẹo vào miệng, vị chua chua ngọt ngọt đặc biệt ngon miệng. Kinh Tử Sâm chợt nhớ tới lời Minh Triết nói với mình tối qua —– “Ba à, con tăng cường hệ thống phòng ngự gấp mười lần giúp ba nhưng ba phải đồng ý với con một điều kiện. Minh Triết nói với anh: “Ngày mai ba hãy đến công viên trò chơi chụp mười tấm ảnh chung với mẹ nha!” Thế là, Ngọc Tịnh Thi nhìn thấy Kinh Tử Sâm lấy điện thoại ra. Anh thuận tiện đưa một tay ôm vai Lê Mạn Nhu, tay còn lại giơ cao điện thoại, một bức ảnh đã ra lò trước khi cô kịp phản ứng lại. “Này, anh làm gì đấy?” Lê Mạn Nhu kháng nghị, đưa tay muốn cướp điện thoại: “Đưa đây tôi xem anh chụp thế nào rồi?” “Cô nghĩ ngợi nhiều rồi” Giọng điệu Kinh Tử Sâm thản nhiên nhưng Ngọc Tịnh Thi lại cảm thấy đầy sự nuông chiều.