Giao Ba Tận Nhà, Mẹ Mau Nhận Hàng Nhé! Kinh Tử Sâm

Lộ Mạn Mạn
Cập nhật:

“Cô chủ, mời cô chủ xuống dùng cơm. Đến tận khi người giúp việc đến gọi. Cô ta mới phục hồi tin thần: “Được.” Đinh Mỹ Trân xoay người đi đến phòng ăn xa hoa tráng lệ, hôm nay tâm trạng của mẹ Cao Quỳnh rất tốt, khoác một bộ đồ quý bà trông rất thanh lịch... “Mỹ Trân, nghe ba con bảo đã dẫn còn đi gặp khách hàng, lựa chọn con thành người thừa kế công ty đúng không?” “Đúng vậy ạ, con sẽ cố gắng. “Đúng rồi, đừng khiến ba con thất vọng, nếu có thể con hãy chia sẻ nhiều hơn. Cao Quỳnh đề xuất ý kiến với cô ta: “Tạm thời con đừng tập trung quá vào chuyện diễn kịch, chuyện quan trọng bây giờ là tập trung vào công ty Lúc này, một cậu bé độ mười hai tuổi bước vào phòng ăn: “Mẹ ơi, con tiểu rồi, mẹ ơi, ướt cả rồi... Dù cậu ấy ăn mặc rất đẹp đẽ nhưng cũng không che giấu được sự thiểu năng của mình. Không đợi Cao Quỳnh lên tiếng, người giúp việc đã nhanh chóng dẫn cậu ấy ra khỏi phòng ăn: “Cậu chủ, tôi thay quần áo giúp cậu nhé.” Đinh Mỹ Trân xinh đẹp ngồi xuống chiếc ghế màu trắng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường. Cao Quỳnh đẩy gan ngỗng đến trước mặt cô ta: “Con ăn nhiều vào, đây là món con thích nhất. “Ba ở đâu vậy ạ?” “Ba con còn phải xử lý chút chuyện công ty, sẽ nhanh chóng về thôi” Cao Quỳnh nói: “Con đừng đợi, chúng ta ăn trước đi. Sau khi dùng bữa tối xong, Đinh Mỹ Trân bước vào phòng khách. Đinh Hào Kiện mười hai tuổi bưng một tách trà xuất hiện trước mặt cô ta: “Chị ơi, em mời chị uống trà. Đinh Mỹ Trân vòng tay trước ngực, nhìn lom lom vào cậu ấy: “Chị không khát. Giọng điệu không cao nhưng hơi lành lạnh. Cậu nhóc giơ tách trà lên, nhìn cô ta không chớp mắt: “Chị xinh đẹp quá, giống hệt cô tiên ở trên thiên đình.” Đinh Mỹ Trân nghĩ gì đó rồi nhận lấy chén trà, thầm nghĩ cậu em trai vô dụng đã thành ra thế này, tại sao ba còn muốn giao công ty cho nó? Tập đoàn Kinh Thịnh đứng sừng sững trong màn đêm. Tòa nhà cao vút được thắp sáng rực rỡ, nơi này là ước mơ của bao nhiêu thanh niên muốn vươn đến. Một số nhân viên của tập đoàn đã lần lượt tan tầm. Nhưng bộ phận thiết kế vẫn còn bận tối mặt tối mũi, mọi người làm việc như thể mặt trời mới mọc vậy. Ngọc Tịnh Thi rời khỏi vịnh Minh Hà thì đã đến công ty ngay, cô ta lần lượt chỉnh lý bản vẽ thiết kế, sau đó thảo luận với mọi người... Nhờ có Ngọc Tịnh Thi ra mặt dẫn đầu nên nhóm các nhà thiết kế rất sôi nổi, ngày giao bản vẽ gần ngay trước mắt, ai nấy cũng tự tin tràn đầy. Buổi chiều, Kinh Tử Sâm đến công ty. Trong phòng làm việc của tổng giám đốc theo phong cách tối giản, Mạc Tử Văn báo cáo với anh: “Ngọc tổng đã đến bộ phận thiết kế, mấy ngày vừa qua cô ta đã dẫn dắt mọi người cố gắng tăng ca đến tận khuya, thi thoảng một mình cô ta còn tăng ca suốt đêm. Trước cửa sổ sát đất, Kinh Tử Sâm đứng chắp tay sau lưng im lặng không nói gì, anh buông tầm mắt lạnh lẽo xuống: “Cậu vừa nói gì?” Lúc nãy anh thả hồn vào gió nên không nghe gì cả. Mạc Tử Văn lặp lại lời vừa nói một lần, cuối cùng anh cũng biết Ngọc Tịnh Thi đang liều mạng vẽ bản thiết kế. Vì cô ta, cũng vì anh nữa. “Tổng giám đốc, hôm nay Ngọc tổng đến vịnh Minh Hà" Mạc Tử Văn báo cáo, phát hiện sếp nhà mình chẳng có cảm xúc gì cả. Phong thái của anh vẫn trầm ổn, dù cô ta có đi nơi nào, anh cũng không có hứng thú muốn biết. Suốt cả chiều nay, anh luôn tự trách bản thân vì mình đã nổi giận với Minh Triết, người làm ba như anh thật sự quá đáng. Con mình mới có sáu tuổi, tại sao anh không chịu nói chuyện đàng hoàng với cậu bé chứ? Đứa trẻ nào sinh ra cũng như tờ giấy trắng, người làm ba như anh có trách nhiệm giáo dục con cái. Huống chi Minh Triết vừa lập công lớn cho tập đoàn. Vịnh Phỉ Thúy. Lê Mạn Nhu ở trên lầu với sấp nhỏ, Kinh Tử Sâm vẫn chưa quay về. “Mẹ, mẹ hãy thiết kế một tác phẩm đi ạ. Ánh mắt của Minh Triết đầy cầu xin và mong ngóng: “Con tin vào năng lực của mẹ” “Mẹ, bọn con tin tưởng mẹ” “Tại sao?” Lê Mạn Nhu bình tĩnh bảo: “Mẹ không phải nhân viên công ty của ba bọn con, anh ta cũng không phát tiền lương cho mẹ, mẹ làm một mợ chủ gia đình giàu có không sướng hơn sao?” “Con không muốn người khác cứ luôn miệng gọi mẹ là quê mùa này nọ, con muốn ai cũng nhìn thấy năng lực của mẹ.” Minh Triết vẫn ôm lòng hư vinh be bé của mình. Lê Mạn Nhu không để tâm lắm: “Gọi thì gọi, mẹ không mất miếng thịt nào, còn rất nhiều người gọi mẹ là trưởng thôn kia kìa, mẹ rất tự hào vì điều đó. "Me..." “Đừng nói nữa, mẹ không vẽ đâu. Lê Mạn Nhu biết Kinh Tử Sâm đề phòng mình. Nếu hai người không tin tưởng nhau thì còn gì để nói đâu cơ chứ? “Mẹ, đã trễ thế này mà ba vẫn chưa về, có phải ba vẫn còn giận không nhỉ?” Minh Triết lo lắng đến độ không thể ngủ yên. Kinh Tử Sâm quay về đã gần mười giờ tối, chiếc Lamborghini dừng trong sân, quản gia Thẩm cầm áo khoác ra ngoài phòng khách, anh vừa bước xuống đã khoác áo lên người anh: “Cậu Kinh.