Sáng hôm sau tỉnh dậy, trên giường chỉ có một mình tôi.
Tôi theo bản năng cảm thấy c ă n g t h ẳ n g, s ợ tất cả những chuyện ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ.
Tôi h o ả n g h ố t chạy ra ngoài: “Lục Diên?”
Không ai trả lời tôi.
Nhịp tim tôi dần tăng nhanh, tôi đẩy cửa phòng vệ sinh, Lục Diên đang ngồi trên bồn cầu, nhìn tôi đầy ngạc nhiên.
“Vợ à, em... muốn đi vệ sinh hả?”
“Ầm”, tôi đóng cửa nhà vệ sinh lại.
“Anh, anh, anh tại sao không khóa cửa.”
Lục Diên có vẻ hơi cạn lời: “Ở nhà mình tại sao anh phải khóa cửa.”
Nói như vậy cũng có lý.
Một lát sau, bên trong truyền đến tiếng xả nước.
Lục Diên mở cửa đi ra, nhìn tôi nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì sao, anh cảm thấy em hơi khác thường.”
Tôi xoa xoa thái dương, không thể không thừa nhận gần đây th/ần ki/nh tôi thật sự luôn c ă n g t h ẳ n g.
Tôi lấy cớ thoái thác: “Chắc là do công việc mệt mỏi quá.”
Nhắc đến công việc, Lục Diên cụp mắt xuống: “Nếu không ổn thì xin nghỉ phép vài hôm nghỉ ngơi.”
Ăn sáng xong, Lục Diên lái xe đưa tôi đi làm.
Trước khi xuống xe, hắn thậm chí còn cúi người hôn tạm biệt tôi.
Kết quả bị đồng nghiệp đi ngang qua nhìn thấy, vừa đến công ty đã bắt đầu hỏi tôi: “Man Man, người lái xe đưa cậu đến hôm nay chẳng lẽ là chồng cậu sao!”
“Đúng vậy.”
Đồng nghiệp k i n h n g ạ c: “Đẹp trai quá đi, thảo nào cậu giấu kín thế.”
Vừa nói vừa b ĩ u m ô i: “Trước đây cậu kết hôn cũng không nói với chúng tôi, mọi người cũng chưa từng gặp chồng cậu, còn có người lén lút nói những lời không hay.”
“Lời không hay gì?”
“Nói cậu chắc chắn vì tiền mà bám lấy đại gia, sau đó ngại không dám nói với chúng tôi.”
Nghe vậy khiến tôi dở khóc dở cười.
Tuy nhiên, những lời này lại khiến tôi nghĩ đến điều gì đó.
Trước đây, tuy tôi và Lục Diên là vợ chồng, nhưng lại giống như bạn cùng phòng sống chung hơn.
Ngay cả chuyện chăn gối cũng chỉ cố định một tháng một lần.
Nhưng lần này tôi trở về một năm trước, mọi thứ đã trở nên quá khác biệt.
Mà ng/uồn gốc của tất cả những điều này, đều do sự thay đổi thái độ của Lục Diên.
Thậm chí rõ ràng tôi mới là người nắm giữ thế chủ động, lại hoàn toàn không thể đoán được Lục Diên tiếp theo sẽ làm gì.
Tôi còn chưa nghĩ thông suốt rốt cuộc nguyên nhân là gì? Đột nhiên, đồng nghiệp gõ đầu tôi: “Man Man, đang nghĩ gì vậy, gọi cậu cũng không nghe thấy.”
Tôi hoàn h/ồn: “Hả?”
“Đến giờ họp rồi.” Đồng nghiệp nhắc nhở tôi: “Quản lý mới được điều đến bộ phận chúng ta, hôm nay đến họp để chào hỏi đấy.”
Tôi lờ mờ nhớ thời điểm này năm ngoái, hình như có chuyện này.
Tôi vội vàng cầm một cuốn sổ tay đi đến phòng họp.
Tuy nhiên, khi đẩy cửa phòng họp ra, tôi lại một lần nữa k i n h n g ạ c.
Người đàn ông ngồi chính giữa phòng họp nhìn tôi gật đầu, gọi: “Man Man.”
Là... Lý Hoài Nam đã “b i ế n m ấ t” bốn năm.