Chương 11

Hành tinh xanh số 168
Cập nhật:
"Tôi xong rồi, cậu vào đây đi." Trong lúc chờ đợi, Bạch Hạ Dật như nhìn thấu điều gì đó, đột nhiên hỏi một câu. "Tô Húc thích em đúng không?" Tôi cười đến ngây người. Cậu ấy thích tôi sao? Tôi và cậu ấy quen biết nhau cũng thật tình cờ, ban đầu là do tôi đi nhầm phòng, sau đó mới xảy ra hàng loạt chuyện dở khóc dở cười. Hình như chưa từng có ai nói lời yêu thương. Tôi lắc đầu. Bạch Hạ Dật nói tiếp: "Anh chưa bao giờ thấy cậu ấy để tâm đến chuyện gì khác ngoài học hành và ki/ếm tiền. Hôm thi hùng biện, anh để ý thấy ánh mắt cậu ấy nhìn em rất khác. Đặc biệt là lúc anh và em nói chuyện vui vẻ với nhau, mặt cậu ấy đen xì như thể em thiếu n/ợ cậu ấy mấy triệu, ánh mắt như muốn gi*t anh ch*t đi sống lại mấy trăm lần." Nguyên nhân khiến Tô Húc mặt mày khó chịu không phải là do cuộc thi, mà là do tôi sao? Thì ra với cái đầu óc "thiên nhiên kêu gọi" của mình, tôi mới là đứa ngốc nghếch. "Anh gọi em ra không phải để cản trở hai người, mà là để tác hợp cho hai người đấy." Nghe anh ấy nói vậy, tôi còn tưởng anh ấy muốn "gia nhập" vào cuộc tình của chúng tôi chứ. "Anh nói với em những điều này là vì muốn nói với em rằng, cậu ấy là người rất tốt và rất xứng đáng." Bạch Hạ Dật nói ra những lời tận đáy lòng. Cứ như thể anh ấy là ba tôi, đang trao tay tôi cho Tô Húc trong lễ cưới vậy. "Cảm ơn anh đã nói cho em biết những điều này." Bạch Hạ Dật liếc mắt nhìn ra sau lưng tôi, rồi đột nhiên ghé sát tai tôi, nói nhỏ. "Anh hy vọng em đừng bỏ lỡ cậu ấy." Sau đó, anh ấy vỗ vai tôi. "Cậu ấy đến rồi kìa. Anh chỉ có thể giúp em đến đây thôi." Tôi quay người lại, chỉ thấy Tô Húc đứng trong bóng tối, không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt cậu ấy. Nhưng khí chất tỏa ra từ người cậu ấy lại khiến tôi vô thức cảm thấy sợ hãi, theo bản năng đưa tay che ch/ặt lấy mông. Đàn anh này rốt cuộc là giúp đỡ kiểu gì đây? Quả thật là hại người mà. 7 Khoảnh khắc chúng tôi gặp nhau, Tô Húc bắt đầu "kể tội" tôi với vẻ mặt sa sầm. "Bình luận viên trong giờ nghỉ còn có thể gọi điện cho người yêu, tại sao cậu không thể dành chút thời gian trả lời tin nhắn của tôi hả? Cậu bận lắm à? Bận hẹn hò à?" Tôi "chậc" một tiếng. "Nói linh tinh cái gì vậy?" Tô Húc mở màn hình điện thoại ra, đưa tới trước mặt tôi. Trong điện thoại là ảnh chụp màn hình được phóng to. Giữa đám đông, Bạch Hạ Dật nghiêng đầu nhìn tôi, còn tôi thì cười đáp lại anh ấy.