Chương 4

Hành tinh xanh số 168
Cập nhật:
Nhân lúc cậu ấy không có ở phòng, tôi bèn ngồi vào chỗ cậu ấy hay ngồi. Ngắm nghía trái ngắm nghía phải một hồi, thì ra cũng chỉ là cái gương bình thường, có gì đặc biệt đâu. Chẳng có ai ở phòng, m/áu *"trung nhị" trong tôi bỗng trỗi dậy. *Trẻ trâu. "Gương m/a thuật ơi gương m/a thuật! Hãy cho ta biết, Tô Húc đang xem cái gì vậy?" Tôi mở to mắt ra... chỉ thấy gương mặt mình phóng đại hết cỡ. Nhìn kỹ lại một chút! Bỗng dưng sực nhớ ra điều gì đó, tôi quay phắt lại nhìn về phía sau, rồi lại nhìn vào góc độ của cái gương. Chẳng phải đó là bàn học của tôi sao?! Không lẽ Tô Húc đang dùng gương để... liếc tr/ộm tôi ư?! Tiếng xoay nắm đ/ấm cửa vang lên, tôi vội vàng chạy về chỗ ngồi của mình. Tô Húc bước vào với vẻ mặt khó chịu. Tôi gõ chữ hỏi cậu ấy: [Cậu không phải đi thi hùng biện à?] [Sao lại quay về rồi?] Giọng cậu ấy đều đều: "Về lấy ít tài liệu." Tô Húc lấy đồ xong thì đi ra ngoài. Bỗng nhiên cậu ấy lại quay trở vào. "Dư Trạch, cậu có muốn đi xem thi đấu không?" Đây là lần đầu tiên sau một tuần chuyển đến, cậu ấy tỏ ra thân thiện với tôi. Cơ hội hiếm có thế này, tôi phải nắm chắc chứ! Cậu ấy dẫn tôi vào trong, sắp xếp chỗ ngồi ngay phía trước. Ở góc độ này, chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thấy góc nghiêng thanh tú của cậu ấy, hệt như đêm hôm đó. Nhưng cảm giác lần này lại khác. Tô Húc trong bộ vest chỉnh tề, toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng. Những ngón tay thon dài lơ đãng kéo cà vạt, mỗi bước đi đều như được tính toán kỹ lưỡng, đầy mê hoặc. Tôi bỗng thấy nhớ cái đêm cuồ/ng nhiệt ấy. Giữa chừng cuộc thi, có một anh khóa trên cùng ngành tên là Bạch Hạ Dật đến ngồi vào chỗ trống bên cạnh tôi. Anh ấy cũng là chủ nhiệm câu lạc bộ hùng biện, chính là người tổ chức cuộc thi này. Tôi từng đấu với anh ấy ở một cuộc thi khác, thấy anh ấy cũng được lắm. Hơn nữa, anh ấy rất hoạt bát và dễ gần. Gặp nhau chưa được bao lâu, tôi đã dùng điện thoại nhắn tin trò chuyện với anh ấy rất vui vẻ. Quên béng mất mục đích ban đầu mình đến xem thi đấu là gì. Mải mê buôn chuyện một lúc, tôi ngẩng lên thì thấy mặt Tô Húc trên sân khấu đen xì lại. Bên kia hùng biện kinh khủng đến mức nào mà khiến cậu ấy tức gi/ận đến vậy? May mà cuối cùng đội của Tô Húc vẫn giành chiến thắng. Trước khi rời đi, Bạch Hạ Dật còn xin thông tin liên lạc của tôi, nói rằng lần sau có hoạt động gì sẽ rủ tôi cùng tham gia. Dù sao thì ở trường đại học, có thêm một mối qu/an h/ệ tốt cũng chẳng có gì x/ấu, tôi không do dự quét mã QR của anh ấy. Tôi vô thức nhìn lên sân khấu, bóng dáng Tô Húc đã biến mất tự lúc nào. Tôi còn định chúc mừng cậu ấy nữa chứ, hóa ra mình tự mình đa tình rồi.