Chương 8
Đúng lúc tôi định mở miệng giải thích thì nghe thấy tiếng cậu ta chất vấn: "Hai người có phải đang lén lút ăn mì cay sau lưng tôi không?"
Tôi: "..."
Tô Húc: "..."
Sợ cái tên ngốc này hỏi thêm nữa, tôi vội vàng chuyển chủ đề.
"Sao cậu lại về rồi? Không phải đi hoạt động ngoại khóa à?"
Nghe vậy, Giang Sơn ném mạnh túi xuống đất, vẻ mặt đầy tức gi/ận.
"Đừng nhắc đến nữa! Cái nhà nghỉ đó đúng là l/ừa đ/ảo, quảng cáo một đằng thực tế một nẻo.
Ban đầu nghĩ đi xa đến đó rồi thì cứ tạm chấp nhận vậy.
Ai ngờ đâu cái ông chủ nhà nghỉ đó không ra gì, còn tăng giá tại chỗ.
Tức quá, bọn tôi bắt ông ta trả lại tiền rồi vội vàng quay về trước giờ giới nghiêm."
Cậu ta càng nói càng tức, tôi phải dỗ dành mãi mới được.
Trong lúc đó, tôi cứ cảm thấy sau lưng lành lạnh.
Giang Sơn lặng lẽ kéo tôi sang một bên: "Tô Húc bị sao thế? Uống nhầm th/uốc à?
Hay là tôi có chỗ nào đắc tội với cậu ta?
Sao cứ nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ấy."
Thì đúng là vậy mà!
Cậu phá hỏng chuyện tốt của người ta rồi.
Tôi vỗ vai Giang Sơn: "Nghĩ linh tinh gì thế? Cậu ta vốn dĩ mặt lạnh như tiền, cậu còn không biết nữa à."
Giang Sơn ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
"Cũng đúng. Thôi không nói nữa, tôi đi tắm đây."
Lúc đi ngang qua Tô Húc, cậu ta còn cố tình đi vòng ra xa.
Cửa vừa đóng lại, Tô Húc đã ép tôi vào tường.
"Tôi mặt lạnh như tiền?"
Vừa dỗ dành xong một tên, lại đến một tên nữa.
Tôi ngẩng đầu lên, hôn chụt vào má cậu ta một cái.
"Không lạnh, không lạnh."
Lông mày Tô Húc giãn ra, sắc mặt cũng dịu lại.
"Vậy tối nay tính sao?"
Trước tiên cứ thoát nạn đã rồi tính.
Tôi kiên nhẫn dỗ dành cậu ấy: "Để hôm khác! Hôm khác nhé!"
Đầu ngón tay Tô Húc lướt nhẹ trên môi tôi, giọng nói trầm thấp đầy ẩn ý.
"Vậy cậu không được nuốt lời đâu đấy."
Trong lòng tôi thầm ăn mừng, trẻ con đúng là dễ dỗ dành thật!
Tối hôm sau, Tô Húc nhắn tin cho tôi.
[Hôm nay được không?]
Tôi trả lời: [Hôm khác đi, tối nay mọi người đều ở phòng!]
Tối hôm sau nữa, Tô Húc lại nhắn tin.
[Hôm nay được không?]
Tôi trả lời: [Hôm khác đi, lát nữa tôi phải ra ngoài ăn khuya với bạn.]
Tối ngày thứ tư, Tô Húc lại nhắn tin.
[Hôm nay?]
Tôi vẫn từ chối.
[Hôm khác đi, mai tôi phải dậy sớm đi hoạt động ngoại khóa!]
Tin nhắn của Tô Húc ngày càng ngắn gọn.
Tối ngày thứ năm, cậu ấy chỉ gửi tới một dấu chấm hỏi.
[?]
Tôi cũng ngắn gọn: [Khác.]