Chương 1
Tôi uống rư/ợu say nhầm cửa, trực tiếp gõ cửa nhà hàng xóm bên cạnh.
Hàng xóm đẹp trai lạnh lùng đứng ở cửa chỉ chỉ bên cạnh, lạnh lùng nói:
“Sâu rư/ợu, đó mới là nhà em.”
Sau đó tôi cùng với anh chàng đẹp trai cao lãnh đã ở bên nhau, hắn ôm tôi vào lòng, vừa hôn vừa dỗ dành:
“Cục cưng, đêm nay về nhà anh được không? Nhà anh cũng là nhà em.”
1
Bộ phận liên hoan
Mới vừa giành được một hạng mục lớn, tất cả mọi người đều rất vui, tôi cũng cùng mọi người uống rất nhiều rư/ợu. Đợi đến lúc nên về nhà, tôi say ngã xuống ghế không dậy nổi, vẫn là hai vị đồng nghiệp đưa tôi trở về.
Một đồng nghiệp trong đó lúc trước đã đến nhà tôi, biết tôi ở tầng mấy của tòa nhà nào, nhưng cụ thể là căn nào thì đã quên, vì thế cúi đầu mơ hồ hỏi tôi.
Tôi đứng thẳng người, trái nhìn phải nhìn, sau đó chỉ vào một căn hộ nói: “Chính, chính ở đây!”
Dứt lời, tôi một bước bước tới trước cửa, mười phần chắc chắn ấn mật khẩu.
Trên đường về nhà tôi đã nôn một lần, cho nên tự nhận là tỉnh táo, ngay cả các đồng nghiệp cũng yên tâm.
Kết quả là mật khẩu sai.
Tôi khó mà tin được, lau tay lên quần áo, sau đó ghé vào cửa tiếp tục ấn mật khẩu.
Vẫn là mật khẩu sai.
“Tiểu Tô, đây rốt cuộc có phải là nhà cậu không?” Đồng nghiệp nghi ngờ: “Có phải là của nhà khác hay không?”
“Đúng đó, tôi cảm thấy hẳn là cậu nhìn lầm rồi, nếu không chúng ta đổi căn khác thử xem?” Một đồng nghiệp khác nói.
“Không thể nào!” Tôi xua xua tay phải, kiên định nói: “Đây là nhà tôi! Có thể là tôi mất trí nhớ, quên mất mật khẩu, để tôi nghĩ xem…”
“Nhà cậu còn ai khác không?” Đồng nghiệp thử gõ cửa.
“Không có.”
Trong khi tôi vẫn đang vắt óc suy nghĩ về mật khẩu, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Người đàn ông mặc áo ngủ màu đen đứng ở cửa, mặt không chút thay đổi nhìn chúng tôi.
“Anh đẹp trai, anh là ai? Sao lại ở nhà tôi?” Tôi thốt ra.
Lại thấy anh đẹp trai chỉ chỉ bên cạnh, lạnh lùng nói:
“Sâu rư/ợu, đó mới là nhà em.”
Tôi bối rối, gãi đầu suy nghĩ một lúc, lẩm bẩm nói: “Tôi chuyển nhà lúc nào chứ?”
Anh đẹp trai không nói gì.
Tôi đi tới trước cửa bên cạnh, vừa nhấn cửa mật khẩu cửa liền mở ra.
“Hắc, tôi thật đúng là chuyển nhà.”
Tôi lại quay đầu cười rạng rỡ với hàng xóm: “Cảm ơn anh đẹp trai.”
Anh đẹp trai không nói gì, trực tiếp đóng cửa lại.
Ngày mai mình phải cảm ơn anh ấy!
Tôi tự nghĩ.
Hai đồng nghiệp ở nhà tôi một lúc rồi đi. Trước khi đi có một đồng nghiệp còn cười vỗ vai tôi nói: “Đêm nay ngủ một giấc thật ngon đi Tiểu Tô, ngày mai sẽ là một ngày đầy bất ngờ.”
Tôi cái hiểu cái không gật đầu.