Chương 6.2 (Hoàn)
Lúc này, ba đẩy cửa đi vào, thấy tôi tỉnh, lo lắng trên mặt ba lúc này mới tản đi.
“Con ngoan, con còn có chỗ nào không thoải mái sao? Bác sĩ nói tình trạng con kiểm tra lại rất tốt, chỉ cần tiếp tục uống th/uốc là có thể ổn định lại.”
Uống th/uốc?
Tôi theo bản năng cuống quít lắc đầu: "Không uống, tôi không uống th/uốc! ba vạn bảy một lọ, đắt quá!"
Th/uốc nhập khẩu đắt vì thuế th/uốc nhập khẩu cao hơn nhiều so với th/uốc nội địa, trong khi th/uốc nhập khẩu trong thời gian bảo hộ bằng sáng chế thì đắt hơn.
Và tôi cần ba vạn bảy một chai th/uốc nhập khẩu để uống suốt đời.
Để duy trì tính mạng của tôi, trong nhà b/án xe b/án nhà, mẹ thậm chí còn lén lút b/án m/áu.
“Cái gì mà ba vạn bảy?”
Nhưng lúc này, vẻ mặt mẹ lại nghi hoặc: "Một chai kia chỉ có ba đồng, lại còn có trả bảo hiểm y tế chi trả nữa.”
Một chai ba đồng...... Trả lại tiền?
Tôi mở to mắt, quả thực không thể tin được.
“Kinh ngạc như vậy làm gì?”
Nghe thấy tiếng Trung Quốc trôi chảy này này, tôi dại ra quay mặt, nhìn về phía người nước ngoài ở cửa phòng bệ/nh.
Chính x/á/c mà nói, là một bác sĩ người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, mặc áo blouse trắng.
Anh thốt lên với vẻ đầy hâm m/ộ: "Loại th/uốc này quốc gia chúng ta từ Trung Quốc nhập khẩu một lọ muốn hơn ba vạn, mà người trong nước các ngươi thậm chí cũng chi phí cũng không cần phải trả, ức ch*t ta được!"
Nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào, tôi không thích ứng nói: "Anh... tiếng Trung của anh rất tốt.”
"Hay lắm cái rắm, toàn thế giới đều đang nói tiếng Trung Quốc, khẩu ngữ đều tốt, ta đây tính là cái gì tốt a!"
Ăng - Lê vẻ mặt c/ầu x/in: "Tiếng Trung cấp bốn sáu ch*t tiệt, tôi thi tám trăm lần cũng không qua được, khi nào tôi mới có thể lấy được chứng minh thư định cư đây.”
Nghe vậy tôi có chút ngượng ngùng, sờ sờ mũi: "Cái đó, tiếng Trung khó học như vậy thật sự xin lỗi.”
Ăng-Lê lại lắc đầu, thở dài một tiếng: "Không trách các ngươi, muốn trách đều trách tổ tiên của chúng ta, nghĩ không ra tại sao nhất định phải cái gì xâm lược, kết quả ngay lúc đó Đại Nguyệt thật giống như sớm có dự liệu, một ph/áo suýt nữa đem tổ tiên chúng ta thổi bay đến Bắc Cực ...."
“Ừ, nhưng đuổi đi cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn giặc Oa bên cạnh bị các ngươi ti/êu di/ệt.”
Anh lẩm bẩm, tới làm kiểm tra cho tôi, còn nói buổi chiều phải đi thi tiếng phổ thông.
Mà tôi nhìn về phía ánh mặt trời tươi sáng lại thắng lợi ngoài cửa sổ, rốt cục cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì, cũng nhịn không được nở nụ cười.
Lão tổ tông nguy hiểm lại quyến rũ mê người của tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng và vui vẻ.
Làm tốt lắm.
(Hoàn)