16. [Có một tin tốt và một tin x/ấu, ký chủ muốn nghe cái nào trước?] [Tin tốt.] [Bùi Giác vô cùng hối h/ận.] Hệ thống nhanh chóng phát cho ta xem cảnh tượng sau khi ta rời khỏi cung. Tiếng kêu thảm thiết, lửa ch/áy dữ dội... Bùi Giác như phát đi/ên lao tới, cuối cùng bị thị vệ đ/á/nh ngất, đưa về Tử Thần Điện. Khi hắn tỉnh lại, điện phụ của Uyển Dương Cung đã ch/áy thành tro. Bùi Giác không tin ta ch*t, không tổ chức tang lễ, không cho ai đ/ốt giấy cho ta. Hắn bình tĩnh đứng trên đống tro tàn, không nhúc nhích. Từ sáng sớm đến tối muộn, như một bức tượng đ/á lạnh lùng. Phía sau hắn, Thẩm Tuyết Ngâm dẫn theo một hàng thái giám cung nữ q u ỳ gối xin hắn trở về cung. Bùi Giác thờ ơ, chỉ lẩm bẩm. “Thanh Thanh, nàng thật sự tà/n nh/ẫn như vậy sao...” Mọi người không dám đáp lời, chỉ biết im lặng, trong không gian chỉ còn lại tiếng gió thu thổi. Cho đến khi tiếng khóc của B/án Hạ từ góc tường vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng. “Nương nương, nô tỳ đã sửa lại ngọc bội mà người thích nhất, còn chưa kịp cho người xem, sao người lại dại dột như vậy...” Bùi Giác lệnh người đưa B/án Hạ đang đ/ốt giấy không xa tới. “Ngươi vừa nói gì về ngọc bội?” B/án Hạ mắt sưng đỏ, miễn cưỡng giao ra ngọc bội. Ta nói sao mảnh vỡ không thấy, hóa ra B/án Hạ lén thu lại, đưa đến Thượng Cung Cục dát thêm viền vàng. “Từ trước người trong cung của nương nương nhiều bảo vật, chỉ duy nhất miếng ngọc này là người mang theo bên mình, chắc hẳn rất quan trọng. Khi bị Hoàng hậu vô tình làm vỡ, nương nương đã ngồi đăm chiêu hồi lâu.” “Nương nương vào cung không vui, nô tỳ nghĩ sửa lại miếng ngọc này có lẽ sẽ làm người vui hơn, không ngờ...” Bùi Giác mân mê ngọc bội đã sửa, cuối cùng thấy chữ khắc phía sau. Do ta tự tay khắc lên. [Mạc thất mạc vo/ng, bất ly bất khí.] (Chớ quên chớ mất, không rời không bỏ) Những năm qua ta vì Bùi Giác chắn tên, chịu thương, vượt qua thời gian dài đằng đẵng tiến thẳng vào tim hắn. Bùi Giác ôm ng/ực, từ từ cúi xuống, đôi vai khẽ r/un r/ẩy. Trong tiếng nức nở, Bùi Giác liên tục gọi tên ta. “Thanh Thanh... Thanh Thanh à...”