Chương 16
Khi tôi tỉnh lại lần nữa thì đã là buổi trưa ngày hôm sau.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, tôi cảm thấy cả người mình vô cùng ấm áp.
Đông Đông nép vào bên cạnh tôi, trên cổ thằng bé còn đang quấn lấy băng gạc. Thấy tôi tỉnh thì vội vàng hô to:
“Ba ơi, mẹ tỉnh lại rồi.”
Chồng tôi đeo tạp dề bước vào, hẳn là anh ấy đang nấu cơm ở trong bếp.
Tôi lại quan sát Đông Đông từ trên xuống dưới, sau đó ôm ch/ặt thằng bé.
Cuối cùng mới hỏi sau đó thì xảy ra chuyện gì?
Chồng tôi kể tối hôm qua có vài chiếc xe cấp c/ứu vào trong khu chung cư, đưa đám người nhà đối diện đi hết rồi.
Tên đạo sĩ dẫn đầu bị đ/á/nh thành người thực vật, mấy đạo sĩ khác thì gửi đơn kiện người đàn ông g/ầy ra tòa.
Bên phía công an tuyên bố với bên ngoài nguyên nhân là do đạo sĩ lừa tiền dẫn đến hai bên đ/á/nh nhau. Cho dù có nói nguyên nhân thật ra thì cũng đâu có ai tin.
“Vậy còn bà lão kia thì sao?” Tôi vẫn còn hơi lo lắng.
“Kim Giác nói, không có sự che chở của mấy tên đạo sĩ kia, bà lão đã bị nghiệp báo ép đi rồi, và bà ta sẽ không có kết cục tốt đâu.”
Cô bé ngọc nữ bị bà lão nhà đối diện m/ua về lúc còn sống cũng đã được Kim Giác siêu độ rồi.
Ngoài ra, vì vấn đề thừa kế tài sản mà người đàn ông m/ập và người đàn ông g/ầy cũng thưa nhau ra tòa.
Kim Giác đoán là có lẽ trước kia bà lão đó đã dùng những cách bàng môn tà đạo để cầu tài và vận may, bây giờ vận thế đã qua, đương nhiên sẽ bị cắn trả.
Xong việc, tôi hỏi chồng tôi, vì sao Kim Giác lại không ki/ếm tiền như những đạo sĩ kia? Ít nhất thì cũng có thể có một chiếc Mercedes.
Chồng tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe Kim Giác có nói loáng thoáng qua rằng tài vận của cậu ấy không ở chỗ này, nếu ki/ếm tiền dù chỉ một xu từ những chuyện như thế này thì cậu ta sẽ gặp xui xẻo.
Thấy cậu ấy không nhận tiền cảm ơn, chúng tôi chỉ có thể mời cậu ấy ăn một bữa cơm gia đình.
Cuối cùng thì cơn á/c mộng này cũng đã kết thúc.
Mặc dù căn nhà của chúng tôi vẫn rất tồi tàn, mặc dù ngày nào chồng tôi cũng phải bôn ba qua lại giữa Bắc Kinh và Yến Giao, chúng tôi tăng ca bận rộn làm việc, nhưng cuối cùng chúng tôi cũng có một căn nhà, một tổ ấm.
Vài ngày sau, bỗng có người môi giới ra vào nhà đối diện.
Sau khi hỏi thăm mới biết được, thì ra là có người quyết định m/ua căn nhà này.
Hai vợ chồng chúng tôi có hơi lo. Có thể nói đây là “nhà m/a” nổi tiếng gần xa, không chỉ là có tro cốt của bà lão nằm rải rác khắp phòng mà còn từng có vụ đ/á/nh nhau đến nỗi thành người thực vật.
Ai sẽ m/ua một căn nhà như thế này cơ chứ? Đừng nói là có người m/ua để đặt tro cốt nữa đấy?
Cũng ngày hôm đó, chủ nhà tới.
Hai vợ chồng chúng tôi tròn mắt, là Kim Giác.
Kim Giác cười he he, nói là nhà này rẻ, rẻ tận 50%.
Cả nhà chúng tôi vui vẻ qua nhà cậu ấy chúc mừng tân gia. Chúng tôi ngồi thành vòng tròn, cùng quây quần ăn lẩu.
Nhà của Kim Giác còn tồi tàn hơn cả nhà tôi, ngoại trừ một chiếc giường second-hand cũ kỹ và một cái kệ sách cũng cũ nốt thì chẳng có gì cả. Nhưng dù vậy trông cậu ấy vẫn rất vui vẻ.
Chúng tôi uống hết ly này đến ly khác.
Uống say, cậu ấy cười rồi lại khóc.
“Phiêu bạt Bắc Kinh mười năm, cuối cùng tôi cũng có nhà rồi.”