Chương 17

以花封笺
Cập nhật:
17. Trong vòng nửa ngày, chúng ta đã tới trấn Thành Sơn. Khi chúng ta tới trấn Thành Sơn, thường ngày Khúc Doanh sẽ không ở lại quán trọ, trái lại sẽ dẫn ta đi du sơn ngoạn thủy. Chẳng qua là mỗi ngày nàng ta sẽ đều tới trà lâu bên cạnh quán trọ để nghỉ ngơi, gọi ra vài phần điểm tâm. Và số bạc lẻ còn lại, nàng ta đã ném toàn bộ cho những người ăn xin trước cửa trà lâu. Nàng ta tới đó mỗi ngày, rất nhanh đã thân thuộc với bà chủ. Bà chủ thấy chúng ta tới, thậm chí còn tặng cho chúng ta thêm một ít điểm tâm. Ngay cả những người ăn xin cũng đã trở nên thân thuộc với vị tiểu thư đã cho họ bạc, mỗi khi thấy Khúc Doanh tới, những người ăn xin đó đều sẽ gọi một tiếng “Thánh nhân”. Ngày thứ tư, rốt cuộc ta cũng không nhịn được nữa mà hỏi Khúc Doanh: “Ngươi thật sự là đến đây để chơi sao?” Khúc Doanh thản nhiên nhét nửa chiếc bánh hoa quế thơm ngọt vào miệng: “Nhân vật chính còn chưa ra sân, ngươi vội cái gì?” Cho tới đêm ngày tám tháng Giêng âm lịch, Khúc Doanh đội chiếc mũ tre, ngồi xe ngựa đi đến Thánh Sơn tự. Ta hỏi nàng ta rằng tại sao, Khúc Doanh nói: “Ngày hôm đó ta đã viết trên giấy rằng ngày mồng chín ta sẽ tới Thánh Sơn tự để cầu duyên, ta đặt nó ở nơi mà Trì Phái Hàn có thể nhìn thấy đó. Miếng ăn đến miệng còn rơi, ngươi đoán xem liệu hắn có chặn ta lại không?” Đúng như Khúc Doanh đoán, quả thực có một chiếc xe ngựa đang đợi trên đường tới Thánh Sơn tự. Mà người bước xuống quả nhiên là Trì Phái Hàn. Khúc Doanh ở trong xe mở rèm, nhếch miệng cười: “Trì công tử, sao huynh lại tới đây?” Sau đó nàng ta nhìn mã phu phía sau Trì Phái Hàn: “Vị đó dường như không phải là người của Trì gia.” Trì Phái Hàn giải thích: “Ta đến đây một mình, ta cũng chưa nói với cha và nương.” Sau cuộc náo kịch ngày hôm đó của Triệu M/ộ, đại khái cũng có thể đoán được, Trì phu nhân càng cảm thấy không vừa ý với Lăng gia cô nương. Một đứa con gái của một vị quan nhỏ, bà thật sự rất muốn giành vị trí chính thất cho cháu gái mình, thậm chí còn cố gắng m/ê ho/ặc tâm trí của con trai, nghĩ thôi cũng biết, nếu như Trì Phái Hàn nói với Triệu phu nhân rằng hắn tới đây để bồi Lăng cô nương, chỉ sợ rằng hắn sẽ bị c/ấ/m tú/c mất. Nụ cười của Khúc Doang càng lúc càng trở nên sâu hơn: “Vậy há chẳng phải tốt hơn sao, Trì công tử, không bằng huynh lên xe ngựa của ta đi.” Lúc này ta biết, ý nghĩa nụ cười của Khúc Doanh.