Chương 19
19.
Sau nửa nén nhang, Khúc Doanh đứng dậy:
“Nên đi tìm hắn rồi chứ?”
Loại th/uốc m/ê mà Trì Phái Hàn trúng phải vẫn chưa hết tác dụng, có lẽ bây giờ hắn vẫn chưa thể đi xa được đâu.
Ta và Khúc Doanh chia thành hai hướng, đi theo hướng mà hắn đã trốn thoát.
Rừng về đêm tĩnh lặng như nước.
Và chính vì quá yên tĩnh, những tiếng thở gấp nặng nề của Trì Phái Hàng càng trở nên rõ ràng hơn.
Mỗi khi bước thêm một bước, tinh thần của ta lại càng trở nên phấn chấn hơn.
Trong rừng có sương m/ù, cuối cùng bóng dáng của hắn cũng xuất hiện rồi.
Ta tiến lên vài bước, cố gắng bắt kịp Trì Phái Hàn.
Thế nhưng lại có người bắt được hắn trước ta.
Đôi mắt đẫm lệ của Khúc Doanh mông lung mà nhìn Trì Phái Hàn:
“Huynh đi đâu vậy?”
Tên Trì Phái Hàn ng/u xuẩn này, có lẽ hắn vẫn như cũ, chan chứa niềm tin rằng Khúc Doanh sẽ không h/ại hắn, hắn nói:
“Nhanh chạy đi, vừa rồi có lẽ ta đã bị đ/á/nh th/uốc m/ê, bây giờ ta không thể dùng sức được, muội mau đỡ ta dậy.”
Khúc Doanh kéo tay Trì Phái Hàn vác lên mình.
“Nha hoàn của huynh đâu? Quên đi quên đi, chúng ta phải chạy trước đã…”
Hắn chưa kịp nói gì, bụng dưới đã bị một con d/ao nh/ọn đ/âm trúng.
Khúc Doanh cong môi cười: “Tên ngốc đáng thương, cuối cùng vẫn chưa nhìn ra cái b/ẫy ta tạo ra sao?
Cảm giác tưởng rằng mình có thể đã chạy thoát nhưng thực ra là lại rơi xuống vực thẳm, ngươi đã từng trải qua cảm giác đó chưa?”
Giữa những tiếng la hét của Trì Phái Hàn, Khúc Doanh cầm con d/ao từng chút một đ/âm sâu vào cơ thể Trì Phái Hàn.
Có lẽ là do Khúc Doanh đang bị thương một tay, d/ao tuy đ/âm không sâu nhưng m/á/u vẫn chảy ra từ miệng của Trì Phái Hàn.
Nàng ta cụp mắt nói: “Trì Phái Hàn, ngươi cho rằng chỉ có ngươi xuyên không thôi sao, ngươi sẽ không cho rằng, ta vẫn là đại tiểu thư Lăng Thái Lộ đơn thuần ngây thơ chứ?”
Dưới ánh mắt k/inh h/ãi của Trì Phái Hàn, Khúc Doanh rút con d/ao dính m/á/u ra, nàng ta xoay nó trong tay.
Nàng ta quay đầu, nhìn ta:
“Bào Nguyệt, là ta thắng rồi.”