Chương 27

以花封笺
Cập nhật:
27. Bàn tay đó đã nắm lấy bàn tay nứt nẻ lạnh giá của ta. Người hỏi ta: “Tên ngươi là gì?” Ta ở thế giới này không có tên, mọi người thường gọi ta là nha đầu. Ta đã nói cho người biết tên của ta ở thế giới ban đầu. “Ta là Bào Nguyệt.” Tiểu thư nói: “A nương gọi ngươi là Bào Nguyệt, thế nhưng ta lại thấy có chút không thuận miệng. Ta gọi ngươi là Chiêu Chiêu nhé? Trăng sáng là Chiêu Chiêu, tốt biết bao.” Đó là lý do tại sao chỉ có một mình tiểu thư mới biết nhũ danh của ta. Mỗi khi tiểu thư ăn gì đó, người sẽ luôn để cho ta một nửa. Ta nói: “Tiểu thư, như vậy là không đúng với quy củ.” Tiểu thư mở lòng bàn tay của ta ra, đặt một nửa chiếc bánh hoa đào vào lòng bàn tay ta: “Chiêu Chiêu, ngươi chính là muội muội bí mật của ta, nhanh ăn đi, cẩn thận kẻo bị người khác phát hiện.” Sống qua hai kiếp, tiểu thư chính là người duy nhất đối xử tốt với ta. Thế nhưng một người tốt đẹp như tiểu thư, lại ch*t vì một trò đùa qu/ái á/c của Trì Phái Hàn. Nói ta làm sao có thể không h/ận Trì Phái Hàn. Sau khi Khúc Doanh rời đi, trên thế giới này đã không còn tiểu thư nữa. Ta vì tiểu thư, cố gắng chăm sóc lão gia và phu nhân cho tới khi họ qu/a đ/ời. Năm đó, ta đã đem bọn họ ch/ôn c/ất bên cạnh tiểu thư. Sau đó, uống bình Hạc Đỉnh Hồng mà ta đã không đưa cho Khúc Doanh. Đau đớn dần g/ặm nh/ấm l/ục ph/ủ ng/ũ t/ạng của ta. Ta biết, Khúc Doanh nói đã gặp tiểu thư là để gạt ta. Khúc Doanh không thể nói cho ta biết, thế giới mà ta đang sống chỉ là một cuốn tiểu thuyết. Tiểu thư của ta, chỉ là một chuỗi số liệu, nếu như có người nhấn vào phím delete, tiểu thư của ta sẽ t/an b/iế/n. Thế nhưng ta vẫn muốn gặp lại tiểu thư một lần nữa.