Chương 29 - Hoàn
29.
Nhân vật của Khúc Doanh: Nguyệt Doanh.
Tôi chán gh/ét mỗi một kẻ xuyên không.
Mà bản thân tôi cũng đã trở thành một người xuyên không.
Xuyên không nhập vào cơ thể của Lăng Thái Linh, ý nghĩ đầu tiên của tôi chính là phải cho Trì Phái Hàn biến mất.
Không vì gì khác, chỉ vì tôi biết hắn ta.
Gã nam sinh đầu tiên nhập lên thân thể của Cố Nguyệt Phàm.
Bước ngoặt của câu chuyện xảy ra vào ngày sinh nhật thứ mười bảy của Cố Nguyệt Phàm.
Tôi và Cố Nguyệt Phàm là bạn từ thuở nhỏ, khi còn nhỏ, chúng ta cùng nhau nhau ăn kem, khi lớn lên, mỗi ngày anh ấy đều đưa tôi tới trường.
Vị trí sau xe đạp của anh ấy luôn là của tôi, thậm chí anh ấy còn khắc hai chữ “Khúc Doanh” lên đó.
Thế nhưng vào ngày sinh nhật mười bảy tuổi của mình, anh lại hẹn hò với hoa khôi của trường bên cạnh.
Đó là lần đầu tiên có người khác ngồi trên chiếc yên sau xe đạp của anh ấy.
Kể từ ngày đó, thái độ của Cố Nguyệt Phàm đối với tôi ngày càng lạnh lùng, anh ấy thậm chí còn buông lời s/ỉ nh/ục tôi.
Thật khó để ta có thể tin rằng anh ấy và đứa trẻ luôn để bánh quy vào trong túi cho tôi ăn là cùng một người.
Tôi muốn biết nguyên nhân dẫn đến sự thay đổi của anh.
Mỗi lần khi tới sinh nhật lần thứ mười tám của anh ấy, ta sẽ lại quay lại vào lần sinh nhật thứ mười bảy của anh.
Bắt đầu dẫm lên những vết xe đổ.
Chỉ là thái độ của Cố Nguyệt Phàm đối với tôi mỗi lúc một tệ hơn, lời nói và hành động thậm chí còn c/ực đo/an hơn trước.
Cho đến lần cuối cùng, anh ấy còn đ/á một chân vào bụng tôi, khiến tôi đ/au đến mức suýt thì ngất đi.
Bên tai tôi chợt vang lên một tiếng “ding”.
Trong lúc mơ hồ, tôi nghe thấy người đó đang nói gì đó không trung:
“Điểm thương tâm của nữ chủ đã tích lũy đủ rồi, bây giờ tôi có thể đổi lấy đạo cụ công lược nữ phụ được chưa?”
Tôi dường như đã hiểu ra được điều gì đó.
Sau đó tôi đã hiểu được tất cả của vòng tuần hoàn này.
Thế giới mà tôi đang sống, là một cuốn tiểu thuyết ngọt ngào.
Cố Nguyệt Phàm là nam chủ, mà tôi là nữ chủ.
Sự can thiệp của hệ thống không thể giải thích được, vì để hưởng thụ niềm vui công lược những kẻ không thể công lược, tôi đã trở thành kẻ đóng vai phụ cho người khác.
Mối qu/an h/ệ của chúng tôi đáng lẽ sẽ thuận buồm xuôi gió, thế nhưng lại thường xuyên xuất hiện lỗi sai.
Mà những kẻ đã xuyên không nhập vào cơ thể của Cố Nguyệt Phàm, sử dụng cơ thể của anh ấy để làm những việc mà từ trước đến nay anh ấy không thể nào làm được.
Còn Cố Nguyệt Phàm của tôi, sớm đã biến mất rồi.
Tôi đã trở thành một người xuyên không.
Hệ thống nói, rõ ràng tôi chỉ là một chuỗi dữ liệu, nhưng lại đứng ra muốn trở thành một người xuyên không, đúng là kỳ lạ.
Nó ở bên tai tôi mà hi hi ha ha.
Mà nó lại không biết, đây chính là sự bắt đầu cho việc tôi sẽ phá hủy nó.
Tôi giả vờ là một tay lính mới, đem mọi nhiệm vụ phá hỏng.
Cuối cùng, tôi ở thế giới của Lăng Thái Lộ đã gặp được kẻ xuyên không ban đầu.
Tôi nói muốn giúp Bào Nguyệt b/áo th/ù.
Tôi không phải là không muốn b/áo th/ù cho chính mình.
Khi một d/ao đó hạ xuống, nước mắt của tôi đã rơi.
Nếu như ông trời có thể nghe được lời cầu nguyện của tôi, tại sao lại muốn bắt Cố Nguyệt Phàm đi.
Nếu như nghe được lời cầu nguyện của tôi, tại sao lại cho tôi gặp lại người xuyên không này?
Hệ thống hét vào tai tôi, nó nói rằng tôi đang làm hỏng mọi thứ.
Nó muốn gi/ật đi/ệ/n tôi.
Mỗi khi Bào Nguyệt không nhìn thấy Lăng Thái Lộ, tôi âm thầm chịu đựng từng cơn đ/au.
Nhưng Bào Nguyệt so với khi tôi mới đến, không còn vẻ buồn bã như trước.
Tôi nghĩ rằng, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc.
C/ứu Bào Nguyệt, không phải là đang c/ứu chính bản thân mình sao?
Nếu như lúc đó, có người tới c/ứu tôi, tôi phải chăng sẽ không mất đi Cố Nguyệt Phàm.
Tiểu thuyết của Lăng Thái Lộ và Trì Phái Hàn, tôi đã đọc qua.
Đây vốn là một câu chuyện ngọt ngào giữa con gái của một vị quan gia và đích tử của thừa tướng.
Thế nhưng do có sự can thiệp của hệ thống, từng “Trì Phái Hàn” phải dùng thái độ không tốt ứ/c hi/ế/p Lăng Thái Lộ để đổi lấy điểm tích lũy.
Mỗi một “Lăng Thái Lộ” cũng đều phải giả vờ như không quan tâm đến việc mình bị ứ/c hi/ế/p, dũng cảm theo đuổi tình yêu, hoa mỹ một chút gọi là “công lược nam chủ”.
Tôi nghĩ, nếu như có người có thể c/ứu họ thì tốt rồi.
Chúng tôi trong mắt hệ thống chỉ là một chuỗi dữ liệu.
Thế nhưng trong mắt tôi, bọn họ cũng là người sống.
Thế nên vai phản diện này, hãy để tôi làm cho.
Tôi đã gạt Bào Nguyệt, tôi chưa bao giờ gặp Lăng Thái Lộ.
Nàng ta có lẽ cũng biết rằng tôi đã gạt nàng ta đi.
Nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của nàng ta, tôi thật sự khó có thể nói ra sự thật.
Hơn ai biết được rằng, bọn họ có thể tương ngộ hay không?
Tôi cũng chưa từng gặp lại Cố Nguyệt Phàm.
Có rất nhiều người giống anh ấy, nhưng không một ai trong số họ là anh ấy.
Cố Nguyệt Phàm từng đem tôi đi x/á/c định các chu kỳ của mặt trăng, bởi vì trong tên của anh ấy chứa mặt trăng, còn trong tên của tôi có khuyết.
Anh ấy nói mặt trăng có một hình dạng được gọi là trăng khuyết.
“Chúng ta cùng tới đài thiên văn ngắm trăng nhé.” Anh ấy nói.
Thế nhưng chúng ta không bao giờ có cơ hội có thể đến đó lần nữa.
Tôi đã từng tự hỏi bản thân, tại sao cuối cùng chúng tôi lại bị hệ thống lựa chọn?
Hình dáng của mặt trăng sớm đã cho tôi câu trả lời.
Trăng khuyết thì khuyết, tràn đầy thiếu sót.
Nói chung, quá nhiều hạnh phúc cũng là một loại thiếu sót.
(Hoàn)