Chương 7
7.
Sự b/ắ/t n/ạ/t của Trì Phái Hàn càng lúc càng trở nên quá đáng.
Sự ch/án gh/ét của tiểu thư đối với hắn cũng tăng lên từng ngày.
Hôm đó sau khi tan học, tiểu thư nói rằng người muốn ăn bánh hạnh hoa.
Ta chỉ rời đi trong chốc lát, tiêu thư đã không thấy bóng dáng nữa.
Đại thúc b/án kẹo nói, một vài vị công tử ăn vận sang trọng đã đưa tiểu thư đi.
Trực giác của ta nói rằng chuyện này có liên quan tới Trì Phái Hàn.
Ta nghe theo những chỉ dẫn của người đi đường, đến được Trương Gia Thôn.
Cho đến nửa đêm.
Ta nhặt được chiếc khăn tay của tiểu thư ở trong một bụi cỏ.
Đợi tới khi tìm thấy tiểu thư, đầu của người sớm đã ch/ảy m/á/u, không còn hơi thở.
Sau đó, khi tiểu thư tỉnh dậy có những hành động kỳ lạ, ngay cả phu nhân cũng nhận thấy có điều gì đó không đúng.
Ta nhớ lại khi còn nhỏ, tiểu thư đã từng đọc rất nhiều các loại sách ghi chép có liên quan tới những vị lo/ạn thần với sức mạnh kỳ lạ.
Trong đó có một vở kịch kỳ lạ, trong thung lũng có một nữ yêu hóa thân thành tiểu thư của một vị quan gia, sau đó đến và lừa dối người mà tiểu thư yêu.
Tiểu thư nhẹ nhàng nói với ta: “Chiêu Chiêu, nếu như có một ngày ta gọi ngươi là Bào Nguyệt, vậy thì ngươi phải bỏ chạy thật nhanh, bởi vì ta không phải là ta nữa.”
Chiêu Chiêu, là nhũ danh mà tiểu thư đã đặt cho ta.
Khi đó ta chỉ đang nghĩ rằng tiểu thư đang nói đùa.
Nhưng tiểu thư ngày hôm đó, cả người dựa vào giường, đôi mắt cong cong, gọi ta một tiếng:
“Bào Nguyệt.”