"Trường Đống, con đường này thì cậu còn chưa rõ lắm đâu."
Tiết Văn Bình thấy tôi có vẻ không tin, vội tiếp lời: "Trước khi con đường này thông suốt, hai đoạn trước sau thường xuyên xảy ra chuyện. Vốn dĩ giữa hai đoạn có một ngọn núi chắn ngang, mấy lần định khởi công đều bỏ dở nửa chừng, nghe nói ngọn núi ấy mãi không đào xuyên được."
"Sau này, không biết đội công trình tìm đâu được một đại sư, lắp hai cái đầu rồng trước sau hầm, cố ép mà đào thông."
"Ban ngày chạy qua thì chưa sao, đêm mà vào cái hầm ấy, thì đều không ra được."
"Tiểu Mã của công ty Đường Đông, Tạ Bằng, cùng Đại Hoa chuyên chạy vật liệu xây dựng, đều gặp nạn ở chỗ hầm đó."
T/ai n/ạn ở hầm đường cũng không hiếm, nhất là những hầm dài.
Tài xế mệt mỏi chạy một hồi có thể hoa mắt, quên mất đã vào hầm bao lâu, trong lòng hoảng lo/ạn, dễ gặp t/ai n/ạn.
"Bọn họ xuất phát đã năm ngày rồi, đáng lẽ hôm qua phải tới nơi rồi."
Tiết Văn Bình lau mồ hôi trên trán, "Nhưng hôm qua tôi gọi điện hỏi con trai tới đâu rồi, nó bảo đang qua Hầm Song Long."
"Lúc đó tôi đã thấy không ổn, sao mới đi được nửa đường? Nhưng nghĩ có lẽ do đi chậm nên không hỏi thêm."
"Nhưng đến tối..."
Tiết Văn Bình nuốt nước bọt, giọng nói đã bắt đầu r/un r/ẩy.
"Tôi lại gọi điện cho con trai, hỏi nó đến đâu rồi. Vậy mà nó vẫn trả lời y nguyên câu ấy, đang qua Hầm Song Long."