Nhưng từ khoảnh khắc đồng ý ấy, mọi chuyện đã đổi khác.
Những giấc mơ của Trần Manh Manh dần trở nên âm u và đ/áng s/ợ hơn.
Cô thường xuyên mơ thấy gian linh đường bày đầy bài vị, chiếc qu/an t/ài ch/ôn vùi trong hố đất, tấm bia m/ộ trắng bệch.
Mỗi lần cô định chạy trốn, người đàn ông ấy như oan h/ồn kia cứ bám riết lấy cô:
"Em đã đồng ý ở bên anh rồi mà? Sao em không đến tìm anh? Em không thoát được đâu, anh đang đợi em..."
Trần Manh Manh sợ đến nỗi không dám ngủ, mỗi lần chợp mắt được đều rơi vào á/c mộng.
Lần nào tỉnh dậy cô cũng gào thét, tinh thần căng như dây đàn sắp đ/ứt.