Chương 14

不留行
Cập nhật:
Tôi và Vệ Chương hôm sau liền lên Đông Lăng Phong. Suốt đường đi, Vệ Chương im lặng khác thường, người uể oải thiếu sức sống, chỉ khi nghe điện thoại từ gia đình mới gượng gạo tỏ ra bình thường, giả vờ như không có chuyện gì nghiêm trọng. Tôi cũng báo an toàn với nhà. Tôi có cả con trai lẫn con gái, hiện đang nhờ mẹ vợ chăm sóc. Con gái lo lắng cho tôi nhất, ngày nào cũng phải gọi điện x/á/c nhận tôi ổn mới yên tâm. Con trai còn nhỏ, suốt ngày gửi mấy clip hoạt hình vui nhộn qua tin nhắn cho tôi. Đông Lăng Phong không cao lắm, nhưng tôi phải vác cả đống dụng cụ. Vệ Chương chẳng mang gì, thế mà leo nửa chừng đã thở dốc thở hồng hộc. Nhà tôi tuy không ở thành phố này, nhưng cũng không xa đây lắm. Hồi theo sư phụ chạy xe mấy năm trước, tôi từng sống ở đây, khu vực quanh Đông Lăng Phong khá quen thuộc đối với tôi. Trong ký ức, dưới chân núi Đông Lăng Phong có vô số cửa hàng b/án qu/an t/ài, áo thọ, đồ vàng mã, cả thành phố đều đến đây nhập hàng. Điều này khiến tôi lầm tưởng suốt thời gian dài rằng gỗ trên núi Đông Lăng Phong thích hợp làm qu/an t/ài. Nhưng bây giờ thì sao, Đông Lăng Phong toàn đ/á là đ/á, lưa thưa vài cái cây chưa bằng bắp chuối, đừng nói làm qu/an t/ài, đến hộp tro cốt còn khó. Vậy tại sao chân núi Đông Lăng Phong lại tập trung nhiều cửa hàng tang lễ đến thế? Tôi thấy thật khó hiểu.