"Long ca, anh tỉnh rồi à?" Lão Trương đang lái xe bất ngờ lên tiếng.
Tôi vội đáp lại một tiếng, ngồi bật dậy liếc đồng hồ, hóa ra đã hơn 10 giờ đêm, xe cộ bên ngoài thưa thớt hẳn.
"Gần tới khu dịch vụ chưa? Để lát tôi lái tiếp." Tôi nói với lão Trương.
Lão gật đầu, giơ tay định rút điếu th/uốc nhưng lại không cầm nổi.
Lúc này tôi mới phát hiện tay lão run lẩy bẩy.
"Sao thế?" Tôi hỏi.
Lão Trương ngập ngừng, giọng nói phều phào: "Cái... cái này... Long ca... sao đêm nay người chặn xe... nhiều thế...?"
Tôi áp mặt vào kính xe nhìn ra, thấy cứ cách mươi mét lại có bóng người đứng bên đường. Họ không chặn xe con, không ngăn xe khách, chỉ từ từ giơ tay khi xe chúng tôi tới gần.
Đoạn này không phải cao tốc, đèn đường mờ mịt, những cái bóng đứng ngoài rào chắn nên chẳng thấy rõ mặt.
"Kệ đi, cứ lái cho chắc tay, tới trạm dịch vụ là ổn thôi." Tôi dặn lão Trương.
Lão nắm ch/ặt vô lăng, không dám lơi tay.
Đúng lúc Vương Thành vừa ngủ dậy, mơ màng nhìn ra ngoài: "Trời ơi, sao đông người thế? Gần đây có điểm du lịch gì à?"
Tôi và lão Trương không đáp, tập trung quan sát đường xá.
Vương Thành lặng lẽ nhìn ra cửa sổ một hồi, đột nhiên chụp lấy tay nắm cửa.
Đả H/ồn Tiên đeo bên hông tôi rung lên, Vương Thành đã mở toang cánh cửa xe!
Tôi lập tức nắm vai hắn gi/ật mạnh về phía sau đồng thời đóng sầm cánh cửa lại.
Vương Thành vặn cổ quay sang tôi, đôi mắt đờ đẫn: "Cho họ lên xe..."
Lão Trương hét thất thanh, chiếc xe đột ngột trệch làn.
"Lái chắc tay vào!"
Tôi quát lão Trương một câu, nắm cổ áo Vương Thành lôi phắt ra hàng ghế sau.
Vương Thành gầm lên một tiếng, giơ cả hai tay ra định bóp cổ tôi. Tôi đ/è hắn ép vào thành xe, rút roj quất một cái thật mạnh!
Nhát roj trúng tay Vương Thành khiến hắn "hự" một tiếng, ôm bàn tay sưng vếu lăn ra ghế.