Chương 1
Cho dù biết thiếu niên sa sút trước mắt tương lai sẽ nắm giữ thiên hạ, nhưng ta vẫn muốn từ hôn với hắn ta.
"Tỷ tỷ, tại sao?"
Ân Can giữ ch/ặt ta, ánh mắt ngập tràn sự cố chấp như thể ta chính là kẻ phụ bạc.
Khả năng diễn xuất thật tốt.
Nếu như ta không sống lại một lần thì cũng sẽ không nhận ra, thiếu niên trước mắt này sẽ giao con gái ruột của chúng ta cho sủng phi của hắn ng/ược đ/ãi đến ch*t, mặc cho ta khóc than x/é ruột x/é gan.
------
Kiếp trước ta kén rể, quả tú cầu lại bị một tên ăn mày nhặt được.
Song kén rể chẳng qua là để sau này quản lý việc làm ăn buôn b/án của Đinh gia, vì vậy phu quân trông như thế nào cũng không quan trọng, bù nhìn mà thôi.
Chỉ là không ngờ sau khi tắm rửa sạch sẽ, tên ăn mày lại trông rất khôi ngô anh tuấn.
Lần đầu gặp mặt, hắn ta giống con cún nhỏ mới chỉ biết mở mắt, nước mắt lưng tròng, câu đầu tiên khi nhìn thấy ta là: "Xin tiểu thư đừng chê bai ta, ta đồng ý làm tất cả mọi việc!"
Khi đó ta còn nghĩ phu quân như vậy có lẽ cuộc sống sau này cũng không tệ, bởi vì hắn ta kém ta một tuổi, ta đã bảo hắn ta trước khi thành thân hãy gọi ta là tỷ tỷ, song hắn ta đỏ ửng mặt.
Ta chỉ cho là hắn ta đơn thuần chất phác.
Nhưng sau này mới biết, người đơn thuần nào phải là hắn ta mà là ta.
Thiếu niên trước mặt yếu đuối vô hại lại là tam hoàng tử "đã ch*t" trong trận vây bắt.
Hắn chỉ muốn nhờ Đinh gia ta che giấu thân phận, né tránh lưỡi d/ao sắc bén của thái tử, âm thầm khuấy đảo thế cục, hành sự thận trọng.
...
Năm mười chín tuổi.
Ta trở thành vợ của hắn ta, kết hôn được gần nửa năm ta đã có th/ai.
Khi đó, ta vui sướng nằm trong lòng hắn ta, nhìn hắn ta đỏ hoe hai mắt sau khi biết tin, ấm áp lan khắp toàn thân, chỉ cảm thấy bản thân mình là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Ai mà biết, thật chất đó chỉ là bắt đầu của tai ương.
Bây giờ nghĩ đến, ta cũng có thể c/ăm h/ận cười thành tiếng.
Một người phải có khả năng diễn xuất tốt đến nhường nào mới có thể giả vờ không một kẽ hở đến như thế.
Cho đến khi được triệu vào cung ta mới biết, tân quân lại là phu quân của ta.
Hắn ta cũng không còn là Tần Tử Trúc, mà tên là Ân Can, cái tên ta đã gọi 7 năm qua là giả.
Sau khi vào cung, nhìn hắn ta trong trang phục đế vương uy nghiêm, ta có phần không nhận ra.
Sự thật chứng minh, ta chưa bao giờ nhận ra.
Hắn ta đối xử với ta vô cùng lạnh nhạt, tựa hồ một người khác, nhưng lại đong đầy tình ý với con gái tướng quân, Hà Oánh.
Ta kêu hắn để ta xuất cung, hắn ta phản đối và giam lỏng ta.
Lúc đầu ta còn đ/au lòng, dần dà chấp nhận vận mệnh, chỉ mong có thể sống nương tựa lẫn nhau với con gái.
Nhưng ngay cả điều này hắn cũng không cho ta được.
Hà Oánh sảy th/ai lại đổ tội lên đầu ta, còn nói muốn con gái ta đền con của ả.
Ân Can biết rõ ta không có khả năng hại được Hà Oánh nhưng hắn ta vẫn đồng ý giao An Nhi cho ả ta.
Khi đó, An Nhi dang tay, vừa khóc vừa gọi mẫu thân, trái tim ta giống như bị cấu x/é m/áu chảy đầm đìa.
Hắn giữ ch/ặt ta, bảo m/a ma đưa con đi.
Ta đ/á/nh hắn ta, ch/ửi hắn ta là s/úc si/nh, hắn ta chỉ giữ ch/ặt lấy ta, cụp mắt nói: "Chúng ta vẫn sẽ có con mà."
Trong đêm đó, ta ở ngoài cung của Hà Oánh đ/ập cửa cả đêm, đ/ập đến mức hai tay tứa m/áu tươi nhưng đợi được lại là một x/á/c ch*t m/áu thịt lẫn lộn.
Toàn thân ta run lẩy bẩy, nôn ra m/áu và ngất xỉu ngay lập tức.
Từ sau ngày hôm đó, ta không ăn không uống, tàn lụi nhanh chóng, cho dù Ân Can trói tay chân ta ép ta ăn cũng không thấm vào đâu.
Sau cùng, hắn ta nổi gi/ận, lệnh cho người lui xuống hết, tiếp đó xin ta chịu đựng tiếp, xin ta đừng ch*t.
Ta nhìn dáng vẻ đ/au đớn của hắn ta, cười xòa.
Hắn ta đỏ hoe vành mắt, nâng bàn tay như thể đã làm ta tức gi/ận, đầy van nài: "Nương tử, cố chịu đựng thêm nữa, sắp kết thúc rồi."
Ta cười, vỗ má hắn ta, nhìn ánh sáng lóe sáng trong mắt hắn ta, nhả từng câu từng chữ: "Ngươi thật khiến ta gh/ê t/ởm."
Hắn ta ngây ra, hai mắt đỏ ngầu đứng bật dậy: "Ta sẽ không từ bỏ đâu, Đinh Yên Nhi, nàng ch*t cũng phải chung một m/ộ với ta."
Nói rồi hắn ta quay lưng bỏ đi.
Ta cười khẩy, bỗng dưng nhận ra sợi dây trói trên tay cũng không thắt ch/ặt, độ dài vừa hay có thể giúp ta đi đến chỗ giá nến.
Trong vạt sáng của ánh lửa, ta nhìn thấy một bóng người mặc y phục vàng rực vừa lao vào được b/án nửa đã bị kéo đi, bên ngoài còn vang vọng mấy câu như 'bảo vệ Hoàng thượng', ta chỉ cảm thấy cả người mình nhẹ bẫng.
Giải thoát rồi.
Nếu ch/áy thành tro sẽ không hợp táng được, hy vọng ngày mai gió lớn một chút, thổi đi hết tro cốt.
Nghĩ đến đây, ta bật cười thành tiếng, ngân nga bài đồng d/ao ru An Nhi ngủ, chầm chậm chìm vào màn đêm tối đen.