Ngoại truyện 4

Lần đầu tiên ta cảm thấy hối h/ận, hối h/ận vì đã không cư/ớp lấy nàng ấy. Đôi mắt ấy vừa rực rỡ vừa thuần khiết, nữ tử khiến ta nhung nhớ lâu như vậy, lại cứ thế mà ch*t? T/ự v*n? Hay là ch*t kiểu không còn xươ/ng? Ta sai A Sênh đi điều tra, mới biết nàng ấy bị hành hạ từng bước như thế nào để rồi đi đến bước đường cùng. Ân Can lại chẳng thể bảo vệ nổi con gái của bọn họ? Nhưng chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến Ân Can, hắn ta ngày càng cực đoan, ngày càng hoang tưởng. Thậm chí còn bỗng dưng phát đi/ên khi đang ở trong triều đường, nhìn vào khoảng không rồi dịu dàng nói: “Yên Nhi.” Còn bắt đầu gây chiến với các nước xung quanh, trong một thời gian dân chúng không yên ổn, chiến tranh đã lan đến ngôi làng nhỏ của ta. Cùng lúc đó, nhà họ Hà ngày càng lộng hành, dân gian bắt đầu xuất hiện tiếng kêu gọi nổi dậy. Thừa tướng đến tìm ta, khuyên ta quay về triều, ta nhìn A Sênh bên cạnh, hắn ta chột dạ cúi đầu. Ta thở dài, Thừa tướng bắt đầu kể với ta tình hình gần đây. Ân Can đã trở nên đi/ên lo/ạn hoàn toàn, thẳng tay gi*t Hà Oánh ngay trong cung, khi Hà Khôn dẫn binh vào trong cung, hắn ta vẫn còn ngồi nói gì đó trên ngai vàng. Hà Khôn bước lên phía trước, nhưng lại bị quân mai phục giữ lại, lúc này nhà họ Hà sụp đổ, quân đội nhà họ Hà vô chủ, trở thành quân tán lo/ạn, có một số thậm chí trở thành quân cư/ớp rừng hoặc gia nhập quân khởi nghĩa. Còn Ân Can mỗi ngày không phải làm pháp thì lại gi*t người, lúc tốt lúc x/ấu. Ta nghe những chuyện này xong, thờ ơ nói: “Th* th/ể của Đinh Yên Nhi đâu?” Thừa tướng nghi ngờ hỏi: “Đó là ai thế?” Trong lòng ta chua xót, lắc đầu. Quá trình đoạt vị thuận lợi hơn so với tưởng tượng của ta, Ân Can với mặt g/ầy gò, ánh mắt hung dữ, khuôn mặt vì uống th/uốc lâu ngày mang màu xám. Khi gặp hắn ta, hắn ta đang ngồi dưới tán cây hoa quế lớn, miệng nói phải ch*t ở đây. Ta nghĩ, ta biết lý do, nhưng ta sẽ không để hắn được toại nguyện, hắn ta không xứng. Ta muốn hắn ta phải sống, giả đi/ên giả ng/u sống khổ cả đời. ... Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã hai mươi năm, Ân Can đã ch*t, ta rải h/ài c/ốt của hắn ta xuống sông Hàn, để hắn ta không thể gặp lại nàng ấy dù đã ch*t. Ta không thành thân, nhận con của lão Tứ làm con nuôi. Lúc đấy thằng bé nhăn mặt lại, tưởng ta định làm gì, nhưng thực ra ta chỉ cần một người có huyết thống hoàng thất kế vị, ai cũng được. May mà Ân Lập Hành, con trai lão Tứ không như hắn ta, ngược lại thông minh nhanh nhẹn, tấm lòng bao la như đất trời. Vì thế, trong tiếng kêu thảm thiết của hắn ta, ta trở thành Thái thượng hoàng, bắt đầu du sơn ngoạn thủy. Nghe nói chùa Liên Sinh có thể hoàn thành mọi ước nguyện, ta lắc đầu cười, nhưng trong lòng lại nảy ra cảm giác mong chờ kì lạ. Những năm gần đây vất vả lo toan, sức khỏe đã kiệt quệ từ lâu, nhìn cầu thang mấy ngàn bậc này, quả đúng là sắp gi*t ta luôn rồi. Đang thở hổ/n h/ển trước cửa, đột nhiên có một tiểu hòa thượng đến, nói trụ trì đã đợi ta rất lâu. Ta sửng sốt. Nghe nói trụ trì chùa Liên Sinh đã gần 200 tuổi, nên không đón tiếp khách hành hương. Ta đi vào, nhưng chỉ nhìn thấy một thiếu niên, người đó có ngũ quan rất đẹp, khí chất đầy lòng thương người nhưng lại không quá lạnh lùng. Thấy ta, người đó cười nhẹ: “Ân Cửu Hà, nắm quyền 20 năm, quốc thái dân an.” Ta nhìn khuôn mặt người đó, cảm giác bản thân bị lừa. “Trụ trì biết con?” Ông ấy nhìn thấy rõ sự thất vọng của ta, cũng không để bụng, mà rót cho ta một ly trà, ta sửng sốt, r/un r/ẩy cầm lấy và uống. “Chuyện này… Là sao vậy ạ?” Ta lộ ra vẻ mệt mỏi, nắm ch/ặt chén trà đến mức ngón tay tái nhợt. Ông ấy vẫn mang dáng vẻ hiền lành đó: “Muốn ước gì à?” Tay ta hơi run, cố gắng nói: “Ước gì cũng được sao?” “Gì cũng được.” “Vậy con mong nàng ấy sẽ luôn bình an, hạnh phúc một đời.” Liên Sinh nhìn ta, từ từ mỉm cười: “Được.” … Ngày hôm sau, Thái thượng hoàng mất, nhưng không hiểu tại sao trên mặt vẫn còn nụ cười, như thể cuối cùng cũng được toại nguyện. Chỉ là lúc đó hắn vẫn chưa biết, câu “Bình an hạnh phúc” ấy sẽ khiến Đinh Yên Nhi sống lại. Cũng không biết, sau khi sống lại, dây tơ hồng giữa họ sẽ được nối lại với nhau. Hết.