Chương 1.

zhihuer
Cập nhật:
Ta là mỹ nhân đệ nhất kinh thành. Hoàng đế háo sắc dùng kiệu lớn tám người khiêng đón ta vào cung, lập ta làm Hậu. Đêm đại hôn, hắn nâng cằm ta, dịu dàng tinh tế hôn lên môi ta. Giá y bị hắn cởi ra, hắn động thân, ta chợt gi/ật mình, chống tay lên ng/ực hắn. "Bệ hạ!" Hắn ý lo/ạn tình mê: "Ừ?" "Thần, thần thiếp, a, thật là chóng mặt." Ta phóng lao đành phải theo lao, ngất đi. Mặc kệ hắn gọi thế nào cũng không tỉnh. Cuối cùng chỉ có thể gọi thái y tới, thái y cũng chẩn không ra bệ/nh gì, dù sao thì ta đang giả vờ. Chỉ có thể nói thân thể ta không tốt, kê mấy vị th/uốc rồi đi. Hoàng đế cũng rời đi, chỉ căn dặn mấy cung nữ trông nom ta. Cuối cùng ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Ta là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, cũng là hồ ly tinh đ/ộc nhất kinh thành! Là hồ ly tinh hàng thật giá thật! Lại còn là loại cực đ/ộc! Nam nhân làm chuyện đó với ta, sẽ lập tức bị hút khô dương khí mà ch*t. Nếu hoàng đế ch*t trên giường ta, ta cũng xong đời ngay tức khắc. A! Đều do tên hoàng đế háo sắc ch*t ti/ệt này! Chẳng qua chỉ vừa nhìn ta một cái, vậy mà đã nhất quyết muốn cưới ta! Lão nương lớn hơn ngươi cả ngàn tuổi! Tiểu tử vắt mũi chưa sạch. Hôm sau hắn lâm triều xong thì tới thăm ta, vừa vặn bắt gặp ta đang ăn một bàn hải sản. "Hoàng hậu thật có nhã hứng." Giọng nói không rõ hàm ý của hắn truyền tới. Ch*t ti/ệt, không có thái giám kêu "Hoàng thượng giá lâm" sao. Xuất phát từ tố chất nghề hồ ly tinh, ta lập tức vuốt tóc uốn éo đứng lên, đưa ngón trỏ ra nhẹ nhàng quét qua khóe môi, lau đi một chút thức ăn còn vương lại. "Hoàng thượng…" Ta bật người dậy nghênh đón. Hì hì, chắc chắn lúc này ta vô cùng yêu kiều. Quả nhiên, hắn trực tiếp vòng tay qua người ta, há miệng gọi một tiếng "Nhân Nhân". Đúng rồi, ta tên Lâm Nhân. Không đúng, tay hắn đang sờ chỗ nào vậy! Hỏng bét, quên mất, không thể quyến rũ hắn. Ta chính trực đẩy tay hắn ra: "Hoàng thượng…" Không đúng! Giọng không đúng: "Hoàng thượng!" Ta trầm giọng, tốt, chất giọng này rất giống Trương Phi*, ta rất hài lòng! (*) Trương Phi: Tướng quân của nước Thục và là anh em ruột thịt của Lưu Bị, nổi tiếng là võ sĩ đ/áng s/ợ và yêu rư/ợu. "Hoàng thượng, như vậy không tốt!" Ta thật là quá tri thư đạt lễ* rồi, không cho phép hắn ngang nhiên làm chuyện d/âm lo/ạn vào ban ngày. (*) Tri thư đạt lễ (知书达礼): có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Quả nhiên hắn gi/ật mình một cái, tay cũng run lên. Ta múc một muỗng cháo đưa tới bên miệng hắn: "Hoàng thượng! Ăn!" Ha ha ha ha ha ha, hắn bị ta hù chạy rồi! Liên tục mấy ngày hắn không tới, chắc là bị dọa không nhẹ, nhưng ta cũng không rảnh rỗi, trong cung muốn làm một bữa tiệc trung thu, ta phải lo liệu. Ôi chao, hồ ly tinh nào đã từng làm cái này hả. Ha ha, chính là hồ ly tinh ta đây. Hoàng đế ôm eo ta ngồi ở trên cùng, bên dưới là một đống quyền thần quý nữ. Đương nhiên sẽ không thiếu được mấy lời tâng bốc. Không nghĩ tới bọn họ vuốt mông ngựa hắn xong lại chuyển sang ta. Nói cái gì mà nương nương hiền thục, nương nương hiểu chuyện, nương nương cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ. Ta vui vẻ nghe những lời ca ngợi hoàn toàn là bịa đặt này. Bọn họ trò chuyện một chút lại nói đến dưới gối hoàng đế không con.