14. Thân vệ của Tả Hiền Vương cũng chạy đến bẩm báo: “Trong thành không có người, nơi này đã thành một tòa thành trống rồi!” Đột ngột Tả Hiền Vương quay đầu lại, trong mắt hiện ra sát ý và ý cười lạnh. “Ngươi cả gan chơi ta! Cho dù bây giờ các ngươi có quay lại thì các ngươi nghĩ rằng các ngươi có thể sống sao?” “Ngài nói đúng, ta chỉ là một tiểu nữ tử, dùng mạng của mình để đổi lấy thái bình thịnh thế cho Đại Ngụy, đáng lắm.” Những ngày ta ở lại đây, mỗi ngày đều chứng kiến bách tính ra khỏi thành vào ban đêm nhưng không một ai quay lại. Chính là để đợi đến hôm nay, một tòa thành trống rỗng không còn những nỗi lo ngại về sau. Mà trên cổng thành có thể nhìn thấy từ xa từng đoàn quân bắt “lưu khấu thổ phỉ” đang quay về. Còn có bách tính đi phía trước quân biên thành, tiếng hét truyền đến trong thành. “Đừng làm hại công chúa, nếu không mạng của toàn dân trong thành sẽ gặp nguy hiểm, chúng ta cũng sẽ ch/ặt x/á/c các ngươi ra thành trăm mảnh.” Tả Hiền Vương tiến lên một bước. “Chỉ một nữ nhân mà cũng đáng để các ngươi liều mạng sao?” Có một ông lão r/un r/ẩy được tôn tử đỡ lấy. “Mười bảy năm Đại Ngụy không có công chúa, Trưởng công chúa Đức Dương chưa một ngày nào được hưởng vinh quang của công chúa, vốn dĩ nàng ấy có thể tránh xa thị phi, thế nhưng phải đảm đương trọng trách hòa thân, vậy mà nàng ấy vẫn sẵn sàng vì bách tính Đại Ngụy hòa thân!” “Công chúa dùng mạng bảo vệ chúng ta thì chúng ta cũng thế.” Những lời nói của ông lão thật sự đã cổ vũ sĩ khí của những tướng sĩ bên dưới thành. Ở cổng thành có tiếng hét khiến quân Bắc Nhung trên Lệnh Thành Lâu sợ hãi. “Tả Hiền Vương không thể đón công chúa về, không thể lấy được ba thành trì thì khó mà giải thích với lão Thiền Vu, chắc chắn không thể tránh khỏi bị trừng ph/ạt.” “Nhưng mà, từ trước đến nay Bắc Nhung có tục lệ huynh tử đệ kế, thậm chí người của Đại Ngụy đều biết tất cả mấy nhi tử của lão Khắc Hãn cộng lại cũng không bằng Tả Hiền Vương ngài, ngài có thực lực đoạt lấy vương vị, chỉ vì sinh mẫu của Bác Nhung Vương hiện tại là Khả Đôn của Khắc Hãn ngày trước, đến nỗi mà đám tử điệt bối không ra h/ồn đó cũng có thể leo lên đầu của ngài.” “Thật sự ngài cam tâm sao?” Con d/ao ngắn Tả Hiền Vương kề vào cổ ta hơi lệch đi, ông ta dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn ta rồi nói với ta ông ta không cam tâm. “Ta có kế sách đôi bên cùng thắng, có thể giúp chúng ta giải quyết mối nguy trước mắt nhưng ta cần Tả Hiền Vương diễn với ta một màn. Ta có thể mang toàn tộc Tần thị ra cam kết với ngài, nếu tương lai ngài khao khát vương vị, Tần thị sẽ dốc sức tương trợ.” Ta dùng tay đẩy con d/ao ngắn mà Tả Hiền Vương kề sát trên cổ ta ra. Mấy ngày sau có quân tình khẩn cấp từ biên thành báo về. “Bắc Nhung hủy bỏ minh ước, phát động đại quân tập kích biên thành và những nơi khác, bây giờ đã chiếm cứ ba thành trì ở phương Bắc. Trưởng công chúa Đức Dương bị bắt giam, bằng cách này ông ta đã bắt chẹt Đại Ngụy dùng năm thành trì và hai trăm ngàn lượng hoàng kim để đổi lấy, nếu không sẽ khai chiến.” Hoàng Đế nổi cơn tam bành trên triều đường hạ lệnh khai chiến với Bắc Nhung, hơn nữa hắn ta còn ngự giá thân chinh. Lý Thế Cảnh biết nếu thắng trận này thì không chỉ hắn thu lại được binh quyền mà còn là cơ hội tốt để tiêu diệt Bắc Nhung. Bằng cách này có thể có được công trạng, ngai vàng của hắn ta sẽ không dễ gì bị lung lay nữa. Dường như Bắc Nhung không nắm được tin tức, chúng tập kết quân đội ở biên thành và những nơi khác. Hoàng Đế không quan tâm đến những lời can ngăn của Thái hậu và các đại thần, nửa tháng sau hai nước dùng đồn trú làm ranh giới, hai quân đối đầu. Lần đầu tiên trên chiến trường Lý Thế Cảnh thắng ba trận liên tiếp, Bắc Nhung chuẩn bị sơ sài, hai thành trì vừa giành vào tay đã tuột mất, còn bị Đại Ngụy đ/á/nh lui về biên thành. Tả Hiền Vương thẹn quá hóa gi/ận báo tin cho Hoàng đế Đại Ngụy ngày tái đấu sẽ là lúc gi*t hết bách tính trong thành và gi*t công chúa. Lý Thế Cảnh mắt đi/ếc tai ngơ, hắn ta rất muốn ta vui thây tại đây. Hắn ta cũng không để con dân ở biên thành trong lòng, chỉ muốn dùng mạng của họ để đổi lấy thành tựu đế nghiệp của hắn ta.