Chương 3
3.
Chúng ta bị nh/ốt trong một miếu thờ bỏ hoang rất lâu, ta bị trói riêng một mình.
Đêm càng lúc càng tối, trong miếu không thắp lửa nên chỉ có thể phân biệt được vẻ mặt của mọi người qua ánh trăng bên ngoài cửa sổ.
Trong nhóm người có tám tên cư/ớp, thân thủ của người nào cũng lợi hại. Mà vào lúc này, lưỡi gươm dài của tên cư/ớp đang đặt trên cổ ta đề phòng.
Trên người của chúng ta đều bị tạt Thạch Chí Thủy, một khi gặp lửa thì sẽ ngay lập tức bốc ch/áy.
Để bảo vệ những người vô tội sống sót, ta đã sắp xếp trước từ lâu, xung quanh đã có ám vệ và quan binh bình thường mai phục.
Kiếp trước, khi bọn cư/ớp nhận được tiền chuộc thì tất cả những người có mặt ở đây đều vùi thây trong biển lửa.
Mà cuối cùng tấn bi kịch này chỉ được quan phủ phán rằng đây là một vụ cư/ớp bóc phóng hỏa, mấy chục năm vẫn không bắt được hung thủ.
Cả thời thơ ấu của ta được bảo vệ rất tốt nên ta không hiểu thế gian hiểm á/c, ta nghĩ mình chỉ vô tình rơi vào cảnh đó.
Tổ mẫu của họ vì thanh danh của ta nên đã phong tỏa mọi tin tức bao gồm cả ta.
Nhưng sau đó khi truy xét thì không tìm ra manh mối nào cả.
Lần này ta muốn im hơi lặng tiếng ám sát người kiếp trước, mọi người đều biết.
Mình ta dấn thân vào nguy hiểm cũng không vô ích.
Khuê dự thanh danh cái gì, khi đối mặt với sinh tử đều không đáng nhắc đến.
Lục Chi Diễn bị trói ở đối diện, ánh mắt của hắn ra hiệu ta hãy an tâm.
Ta nhắm mắt làm ngơ, quay đầu không nhìn hắn nữa.
Chưa được ba khắc thì người đưa tiền chuộc đã đến.
Ngay khi người đó bước vào cửa, bên ngoài miếu phát ra tiếng vang rất lớn, khi tên cư/ớp dời sự chú ý đi, ngay lập tức làn khói trong hộp tiền bay ra tứ tán.
Khói dày đặc tràn ngập ngôi miếu, ta không nhìn rõ những chuyện trước mắt, thậm chí bọn cư/ớp cũng ở thế hỗn lo/ạn.
Đột nhiên có người hét lên một tiếng: "Khói này có đ/ộc!”
Mọi người la hét rồi lao ra ngoài cổng ngôi miếu.
Ta bị bọn cư/ớp bắt lại, chúng kề ki/ếm lên cổ ta.
Đến khi chạy ra khỏi ngôi miếu thì ta và Lục Chi Diễn là hai người duy nhất còn trong tay bọn cư/ớp.
Hai chúng ta bị bọn cư/ớp bắt làm con tin, đối diện với các quan binh mặc đồ thường.
Bọn cư/ớp nhìn thấy ở đối diện có nhiều người nên muốn gi*t Lục Chi Diễn trước để trút gi/ận.
Ta nhìn Lục Chi Diễn, nét mặt của hắn vẫn bình thản nhưng nắm tay siết ch/ặt đã phản bội lại cảm xúc của hắn.
Hắn đang sợ hãi.
Khoảnh khắc tên cư/ớp giơ ki/ếm lên thì hắn ta đã bị ám vệ nấp trong chỗ bí mật b/ắn ch*t.
Trước khi đến ta đã căn dặn ám vệ phải bảo vệ những người khác an toàn, nhưng trời xui đất khiến thế nào mà cũng bảo vệ cả Lục Chi Diễn.
Hành động này khiến bọn cư/ớp không dám hành động liều lĩnh nữa, chúng yêu cầu ngay lập tức chuẩn bị tiền và văn thư thông quan để cho chúng đi.
Ta và Lục Chi Diễn đều bị chúng treo thưởng.
Khi lên xe ngựa, ám vệ tiên phong đã b/ắn ch*t hai tên cư/ớp bắt giữ ta.
Ngay lập tức hiện trường trở nên hỗn lo/ạn.
Những tên cư/ớp khác lại tiến lên bắt ta làm con tin, ta rút d/ao găm trong tay áo ra rồi lao vào tên cư/ớp đang tiến gần đến ta, đ/âm d/ao vào tim của tên cư/ớp.
M/áu phun lên y phục của ta, Lục Chi Diễn vô cùng kinh ngạc nhìn ta, đứng sững sờ tại chỗ.
Kiếp trước là ta phải lòng hắn, khiến cho mọi thứ trên thế gian trở nên tốt đẹp.
Sau đó ta bị hắn âm mưu hại ch*t.
Thanh ki/ếm bên người sắp hạ xuống, Lục Chi Diễn vùng vẫy thoát khỏi trói buộc, ta hung hăng lao vào tên cư/ớp sắp vung ki/ếm vào ta.
"Cô nương mau chạy đi!”
Lợi dụng khoảng trống, ta không quan tâm đến hắn mà quay người chạy đến nơi an toàn.
Âm thanh tên cư/ớp bị b/ắn ch*t vang lên phía sau lưng ta.
Ta quay đầu lại nhìn, Lục Chi Diễn đẩy tên cư/ớp ngã trên người mình ra rồi r/un r/ẩy đứng dậy, hắn nở một nụ cười sống sót sau cơn hoạn nạn.
Ta cười nhạt đáp lại.
Ta ra hiệu cho ám vệ: "Gi*t chúng đi!”