Chương 6
6.
Trong yến tiệc ta đã uống quá nhiều rư/ợu nên một mình đi đến Vọng Thư Đình cho tỉnh rư/ợu.
Đang vào đầu xuân nên mặt băng trong ao trước đình đã không còn cứng như hồi giữa đông nữa.
Ta đứng trước đình, cơn gió lạnh thổi bay cơn say của ta.
Ta nhắm mắt lại và trù tính chuyện tương lai, thậm chí ta không biết có một người lặng lẽ dừng lại bên cạnh ta.
Khi ta quay lại thì cơn say đã không còn.
Ta lùi về đúng vị trí, tư thế nghiêm chỉnh.
“Thương tiểu công tử cũng đến đây để giải rư/ợu sao?”
“Nhiều năm không gặp, Niên Niên lại càng xa cách với ta hơn. Ban nãy tại bàn nhưng lại không nhận ra ta à?”
“Có hơi không nhận ra, mấy năm qua huynh đã thay đổi rất nhiều.”
“Năm đó đột nhiên ta mắc bệ/nh lạ nên lặng lẽ rời khỏi kinh thành dưỡng bệ/nh, ngần ấy năm cũng không gửi thư từ cho muội, là ta không đúng.”
Khi hắn nói chuyện này, sự lạnh lùng nơi cuối mắt cũng tan đi ở khóe mắt.
Hắn chỉ đứng đó lặng lẽ nhìn ta, dường như không khí xung quanh cũng ngưng đọng lại.
Là hắn mở miệng phá vỡ sự im lặng trước.
“Mấy ngày nay Nguyệt Đàm nhiễm phong hàn nên lần này muội ấy không đến thọ yến, trước khi ta đến đây muội ấy còn căn dặn ta nhớ mời muội đi thượng nguyên.”
Từ nhỏ ta và Nguyệt Đàm đã là ngoạn bạn, lớn lên cũng học cùng một trường nữ học.
Ta nhận lời mời, đến lúc đó vừa hay có thể hỏi thăm Nguyệt Đàm vài chuyện.
Trong trí nhớ của ta thì kiếp trước Thương Hạc Ninh yểu mệnh.
Sau khi hắn ra đi thì được an táng dưới gốc mai trong hoa viên, nhìn thấy cung tên của hắn thì ta lại thấy vật nhớ người.
Bây giờ hắn vẫn còn sống sờ sờ đứng ở trước mặt ta.
Chúng ta đứng trước đình hồi lâu nữa rồi sau đó mới quay về chỗ ngồi của mình trong thọ yến.
Thọ yến kết thúc nhưng Thái Hậu không hồi cung mà ở lại Tần Phủ qua đêm.
Buổi tối, hai người nằm bên cạnh nhau trò chuyện đến tận khuya, bà ấy mỉm cười lắng nghe ta kể những chuyện mà ta nghe và thấy, bà ấy đưa tay ra khẽ chạm vào tóc ta, mà trong ánh mắt của bà ấy lại ngập tràn xót xa.
Lần này sống lại, dường như ta đã hiểu được nỗi băn khoăn cả đời của ta ở kiếp trước.
Ta nắm lấy tay bà ấy.
“Cô mẫu ôm Niên Niên ngủ nhé.”
“Được ạ.”
Lần này, có thể coi như là chút bù đắp cho những tiếc nuối trong lòng.
Mẫu thân.
Sáng ngày hôm sau thì Thái Hậu phượng giá hồi cung.
Ta chợp mắt dưới gốc mai ở hoa viên, ta chợt nhớ đến thứ được ch/ôn dưới gốc mai nên lệnh người đào lên.
Nhưng bên trong không có gì cả!
Người đi điều tra tin tức đã quay về báo tin mấy năm nay Thương Hạc Ninh đến nhà của ngoại tổ để dưỡng bệ/nh.
Vài ngày sau là đến cuộc hẹn thượng nguyên.
Ta và Nguyệt Đàm cùng nhau đi về phía trước, còn Thương Hạc Ninh đi theo sau chúng ta, hắn giữ khoảng cách không xa không gần.
Trên đường đi ta làm bộ vô tình trò chuyện với Nguyệt Đàm về Thương Hạc Ninh, Nguyệt Đàm kể ca ca của nàng ấy rời khỏi kinh thành dưỡng bệ/nh nhưng lại lộ ra vẻ mặt tức gi/ận.
“Hừ, ta còn tưởng ta không còn ca ca nữa rồi, mười năm mà huynh ấy không gửi cho ta được một phong thư!”
Ta nhớ đến cung tên đó.
Ta quay đầu hỏi Thương Hạc Ninh: “Lúc nhỏ huynh đã hứa tặng ta một cung tên, huynh còn nhớ không?”
Hắn nghe hiểu lời ta nói: “Có phải trên đó còn khắc hình tiên hạc và hoa mai không?”
“Phải.”
Thương Hạc Ninh hơi x/ấu hổ nói cung tên đó còn chưa được hắn gửi đi thì hắn đã rời khỏi kinh thành rồi.
Còn chưa… gửi cho ta sao?
Hoa đăng phía sau ta phản chiếu trong ánh mắt của hắn, trong khoảnh khắc đầu óc của ta trống rỗng.
Lẽ nào đây là biến số do sự trọng sinh của ta mang lại.
Thương Hạc Ninh ở kiếp này, vẫn sống rất khỏe mạnh.
Vậy thế gian này đã bớt đi một chuyện đáng tiếc.