Chương 17
17.
Giang Vãn được đưa lên xe c/ứu thương, phải phẫu thuật hơn năm tiếng đồng hồ.
Tôi ngồi thụp xuống trước cửa phòng phẫu thuật, mãi không thể bình tĩnh lại.
Tôi thật sự không ngờ, rõ ràng tôi đã từ bỏ cốt truyện gốc.
Vậy mà mọi chuyện lại trở nên tồi tệ hơn.
Tôi lại gây họa cho Giang Vãn rồi.
Là lỗi của tôi, tôi không nên dây dưa với Giang Vãn.
Nếu lúc đó tôi không trêu chọc cậu ấy, cậu ấy sẽ không bị thương nặng như vậy.
Khoảng thời gian chờ đợi cậu ấy tỉnh dậy thật quá đỗi gian nan.
Tôi ở bên giường cậu ấy, chăm sóc cậu ấy suốt một ngày một đêm, may mắn thay, trời cao có mắt, cậu ấy đã tỉnh lại:
“Sao còn khóc nữa thế, cục cưng?”
Cậu ấy yếu ớt giơ cánh tay lên, lau đi nước mắt của tôi.
Không còn cách nào khác, kể từ khi gặp cậu ấy, tôi trở nên mềm yếu và dễ khóc như thế, thật là không có tiền đồ.
“Đừng khóc nữa, nếu để người khác biết Chủ tịch tập đoàn Tống thị là một người hay khóc nhè, thì mất mặt lắm đấy.”
Nhìn vẻ mặt trêu chọc của cậu ấy, tôi tức gi/ận: “Em còn cười được sao! Ai bảo em làm anh hùng hả? Cậu ta cầm d/ao, em lao lên làm gì? Muốn ch*t à?”
Cậu ấy thở dài, ánh mắt sâu thẳm ngập tràn tình yêu: “Tống Thanh, em đã nói rồi, không có anh, em sẽ phát đi/ên mất. Lúc đó nếu anh có mệnh hệ gì, em sẽ ch*t cùng với anh. Tống Thanh, em yêu anh.”
Ánh mắt cậu ấy vô cùng nghiêm túc, khiến tôi ngượng ngùng quay đầu sang chỗ khác:
“Anh biết rồi, anh cũng yêu em.”
“Anh yêu ai?”
“Yêu em đó, Giang Vãn. Anh yêu em, Giang Vãn.”