Chương 19
**Ngoại truyện (Góc nhìn của Giang Vãn)**
Tôi tên là Giang Vãn.
Họ Giang là theo họ của viện trưởng, còn Vãn là vì tôi được viện trưởng nhặt về vào ban đêm.
Vì thế, tên tôi là Giang Vãn.
Tuy lớn lên trong trại trẻ mồ côi nhưng tôi không thiếu thốn tình yêu thương.
Viện trưởng rất tốt với tôi, các anh chị em trong trại cũng vậy.
Tại nơi đó, tôi đã có một tuổi thơ hạnh phúc.
Chỉ là, theo thời gian, viện trưởng ngày càng già yếu, bà không thể gánh vác nổi chi phí của cô nhi viện nữa.
Để các em nhỏ không phải chịu cảnh không nơi nương tựa, tôi đã không chọn đi học đại học.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi đến thành phố lớn.
Nhưng không có bằng cấp, tôi gặp rất nhiều khó khăn, chỉ có thể làm nhân viên phục vụ nhỏ ở quán karaoke.
Nhưng số tiền ki/ếm được chẳng đủ để gánh vác chi phí của trại trẻ mồ côi.
Cho đến khi gặp Tống Thanh, lúc đó anh ấy ngồi trong góc uống rư/ợu giải sầu.
Anh ấy tầm hơn hai mươi tuổi, có lẽ lớn hơn tôi vài tuổi.
Tôi không ngờ anh ấy lại chú ý đến tôi, anh nói muốn làm một giao dịch với tôi, sẽ cho tôi hai triệu, để tôi làm tình nhân của anh.
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy vô cùng nh/ục nh/ã.
Nhưng trong đầu tôi chỉ toàn là hình ảnh các em nhỏ, cuối cùng tôi đã đồng ý, cứ như bị m/a xui q/uỷ khiến vậy.
Phải thừa nhận rằng, Tống Thanh rất hào phóng.
Ngày hôm sau khi tôi đồng ý, anh ấy đã chuyển nhượng một căn nhà cho tôi, cũng chuyển hai triệu thẳng vào tài khoản của tôi.
Trại trẻ đã được c/ứu rồi.
Tôi rất cảm kích Tống Thanh.
Tôi cứ nghĩ rằng anh ấy nuôi nhiều tình nhân, và tôi chỉ là một trong số đó.
Không ngờ, trong những giây phút thân mật, sự ngây ngô của anh ấy khiến tôi nhận ra anh ấy chẳng phải người dày dặn tình trường.
Dáng vẻ x/ấu hổ và tức gi/ận của anh ấy làm tôi nhớ đến chú mèo nhỏ cáu kỉnh ở trại trẻ mồ côi, làm tôi cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Anh ấy không có nhiều tình nhân, chỉ có tôi thôi.
Sau này tôi mới biết, anh ấy có một “bạch nguyệt quang”.
Còn tôi vì đôi mắt giống với người đó, nên đã trở thành thế thân của anh ta.
Nhưng, vậy thì sao chứ?
Tôi sẽ không nhường vị trí của mình, Tống Thanh chỉ có thể là của tôi.
Tôi thích cái cách anh ấy nằm ườn trên giường vào ngày lễ, nũng nịu với tôi.
Tôi thích cách anh ấy biết chuyện của trại trẻ mồ côi rồi đặc biệt cùng tôi về thăm họ.
Tôi thích nhìn anh ấy cười, thích ánh mắt anh ấy đầy ắp hình bóng của tôi.
Tôi yêu Tống Thanh.
Và cái gọi là bạch nguyệt quang ấy, anh ta không tranh lại được với tôi đâu.
Tống Thanh chỉ thuộc về Giang Vãn.
[HOÀN TOÀN VĂN]