Chương 9
Tám năm trước, ta nhặt được Tiêu Mục chín tuổi ở biên cương của Đại Tấn.
Ta nghĩ rằng hắn ta cũng là trẻ mồ côi như mình nên đã đưa về kinh thành.
Năm năm trước, Tiêu Vân tìm được hắn, nói sẽ đưa hắn về nhà.
Trước khi rời đi, Tiêu Vân đã chủ động m/ua cho bọn ta một bàn lớn thức ăn.
Trong đồ ăn có bỏ th/uốc mê, ta và Dạ Oanh không đề phòng nên đã trúng đ/ộc.
Tiêu Vân dẫn cao thủ đến gi*t hại hết những đứa trẻ mà bọn ta thu nhận.
Dạ Oanh và ta đã cố gắng hết sức để trốn thoát khỏi sự truy sát.
Sau đó... ta không thể chịu đựng được nữa.
Khi tỉnh dậy lần nữa, đã là vài ngày sau. Chính mẫu hậu của Thẩm Triệu đã c/ứu ta ở cửa Thanh Tâm.
Mà Dạ Oanh... Với những vết thương chưa lành, ta tìm ki/ếm dọc theo dấu vết m/áu, và cuối cùng tìm thấy sư phụ trong dòng suối trên núi.
Sư phụ ngã xuống nước, quần áo rá/ch tươm hoàn toàn, m/áu đã khô.
Mấy con sói hoang đang cắn th* th/ể của bà ấy, cách đó không xa còn có hơn chục con kền kền đang nhìn chằm chằm nhưng không dám tiến tới.
Với đôi mắt đỏ hoe, ta sử dụng vũ khí giấu kín để gi*t hết lũ sói hoang và kền kền.
Vết thương nứt ra và rỉ m/áu do dùng sức mà tạo thành.
Ta do dự không dám bước lên phía trước, nhưng cuối cùng buộc mình phải bước tới và quỳ trước th* th/ể m/áu thịt lẫn lộn.
Da thịt gần như đã bị cắn rá/ch hết, đã không còn nhận dạng được đó là ai.
Chỉ có chiếc khóa trường sinh trên cổ đang nói cho ta biết đây chính x/á/c là sư phụ.
Chiếc khóa trường sinh này là biểu tượng tình yêu được vị hôn phu của bà ấy trao cho làm tín vật định tình. Ông ấy nói rằng sau khi đ/á/nh bại được người Bắc Dung sẽ quay lại cưới bà làm vợ.
Nhưng vị hôn phu của sư phụ đã mãi mãi ngã xuống ở biên cương.
Lúc đó, ta đ/au đớn đến mức dường như không thể thở được.
Ta không dám nghĩ đến việc sau khi bản thân mất đi ý thức, sư phụ đã giấu ta ở cửa Thanh Tâm như thế nào, đã dẫn dụ các cao thủ Bắc Dung đang truy đuổi bọn ta như thế nào, và bà đã bị chúng lấy đi mạng sống như thế nào...
Ta đưa sư phụ về Kinh Thành, ch/ôn cất cùng với vị hôn phu của bà, vị tướng trẻ đó.